Quan Hệ Bất Chính - Muội Muội

Chương 54: Hứng thú



Trong lúc đó, tại một nhà hàng ở ngoại ô. Cả một nhà hàng lớn lại không có ai ngoại trừ hai người đàn ông lịch lãm với chai rượu đắt tiền trên bàn cùng dĩa bò bít tết hảo hạng. Nhất Ngũ tay cầm dao, khoan thai cắt thành thạo miếng thịt bò, vừa cắt vừa nói:
- Cậu thích Khiết Băng từ khi nào??
Lý Nhất cầm ly rượu, ngửa đầu một ngụm uống sạch, nhìn ly rượu trống không cười khổ nói:
- Chính xác là 5 năm.
Nhất Ngũ có chút không tin nhìn Lý Nhất. Không phải lão gia nhà họ Lý mỗi tháng hoặc mỗi năm đều giới thiệu một vị tiểu thư cho Lý Nhất làm quen sao?? Vậy mà lại đem lòng thích một cô gái đến tận 5 năm. Nhất Ngũ tiếp tục cắt, đưa miếng thịt bò vào miệng, châm biếm nói:
- Bộ lão gia nhà cậu không giới thiệu vị tiểu thư nào nữa hay sao??
Lý Nhất vẫn tập trung nhìn ly rượu, lạnh lùng nói:
- Không có chút hứng thú. Từ khi gặp cô ấy, tôi hoàn toàn không có chút hứng thú đối với bất kì người phụ nữ nào.
Nhất Ngũ như tìm được sự đồng cảm. Từ khi nhận ra rằng bản thân đã vượt qua mức tình bạn với cô, Nhất Ngũ cũng hoàn toàn không thích gần gũi người phụ nữ nào trừ cô. Anh cười khổ, nhìn ly rượu trên bàn được rót đầy, một hơi liền nốc cạn.
Lý Nhất tối sầm nhìn Nhất Ngũ, thấp giọng nói:
- Tôi kể cho anh nghe một bí mật. Lúc đó tôi chỉ có 15 tuổi, cô ấy 17 tuổi. Tôi một lần khảo sát việc kinh doanh tại bệnh viện Lý thị...
Nghe có vẻ vô lý nhưng thực sự là như vậy. Vốn dĩ cả ba tổng tài của ba tập đoàn lớn nhất nhì nước đều xuất thân cùng một trường. Môi trường đào tạo của họ thật sự rất khác với người thường. Ngay từ lúc 5 tuổi, họ phải học thành thạo các bảng chữ cái, tính toán hơn người. Lúc 7 tuổi, chơi thành thạo 5 loại nhạc cụ yêu thích, khả năng ngoại ngữ xuất chúng, chơi giỏi các loại hình thể thao khác nhau. Lúc 10 tuổi đã tập làm quen dần với kinh doanh cơ bản. 12 tuổi bắt đầu kinh doanh thực tế sơ khảo, học với mức kinh doanh phức tạp. Cũng không có gì lạ khi các tổng tài này là người được hàng trăm cô gái thầm theo đuổi. Tài năng, địa vị, tiền bạc, ngoại hình... Họ đều có đủ cho một người đàn ông hoàn hảo. Nhưng ngay tại lúc này đây, hai người đàn ông được cho là hoàn hảo này đang lại khốn đốn với tình yêu của chính mình.
Lý Nhất trầm tư kể tiếp:
- Tôi vô tình thấy cô ấy ngồi khóc ở một góc của bênh viện. Anh quen tôi lâu cũng biết đấy, tôi không thích tiếp xúc với người lạ nhưng cô ấy lại mang lại cho tôi một cảm giác thích thú. Lúc đó cứ tưởng chỉ là cảm giác nhất thời nào ngờ lại dính phải một đời. Tâm sự một lúc mới phát hiện mẹ cô ấy bị bệnh nặng nên cần đến tiền viện phí khổng lồ vì thế...
Nói đến đấy, Nhất Ngũ không buồn mà cắt ngang:
- Vì thế nên cậu đã chi trả toàn bộ tiền viện phí và biện một lý do rằng đó là phúc lợi của công ty??
Lý Nhất ngạc nhiên nhìn Nhất Ngũ đang dùng ánh mắt khiêu khích nhìn mình. Lý Nhất cau mày hỏi lại:
- Anh làm sao biết được??
Nhất Ngũ nhếch mép cười, nhìn về ngọn nén đang cháy kia bỗng vụt tắt nói:
- Tôi với cô ấy là thanh mai trúc mã.
Lý Nhất bị chấn động, có chút không tin hỏi lại:
- Thanh mai trúc mã?? Vậy mà đến tận bây giờ anh vẫn không có được cô ấy??
Nhất Ngũ nhất thời bị câu nói của Lý Nhất mới tỉnh ngộ. Đúng vậy, anh quen cô lâu như vậy, thầm thích cô lâu như vậy mà vẫn mãi không có được cô. Là vì ông trời bất công hay vì do anh không đủ can đảm?? Nhất Ngũ tự cười nhạo chính bản thân mình.
Lý Nhất cũng không khác mấy, lại lòng vòng trong cái suy nghĩ rối rắm của bản thân. Nhất Ngũ biết rõ cô, thân thiết với cô, là bạn lớn lên từ thời còn mặc tã vậy mà cô không có chút động lòng nào sao?? Vậy thì đối với một người vừa mới quen như anh thì liệu rằng sẽ có cơ hội?? Hàng trăm câu hỏi cũng từ đó được hình thành trong hai người.