Quan Hệ Bất Chính - Muội Muội

Chương 57: Động lòng



Tiếng xe ô tô vừa đến cổng, các người giúp việc liền chạy ra kính cẩn chào:
- Cậu chủ!!
Anh đi thẳng vào nhà, dừng lại hỏi bà quản gia:
- Cô ấy đâu??
Bà quản gia có chút bất ngờ nhưng cũng liền che giấu nhanh:
- Phu nhân đang trên phòng ạ.
Anh nghe xong lạnh lùng lên lầu. Các người hầu thấy lạ liền túm tụm tám chuyện:
- Sao hôm nay cậu chủ lại quan tâm phu nhân vậy nhỉ??
- Có khi hai người họ dần hòa hợp thì sao??
- Âm mưu mới của cậu chủ chăng??
Những lời của các người hầu thật chẳng lọt tai chút nào. Bà quản gia tức giận quát:
- Mau quay về làm việc đi.
Các người hầu im thin thít về vị trí cũ. Bà quản gia nhìn về phía cầu thang, trong lòng lại thầm lo lắng. Bà đi theo anh ít nhiều gì cũng từ lúc anh vừa mới sinh ra. Đương nhiên tính cách của anh bà hiểu rõ hơn ai hết. Bà thở dài, xoa xoa thái dương rồi xuống bếp.
Anh mở cửa phòng định tìm cô có chút việc. Thấy cửa phòng tắm đóng và có tiếng nước chảy nên đành ngồi ở ngoài đợi cô. Nhìn quanh căn phòng cuốn sách có màu sắc tươi mới đập vào mắt anh. Anh chồm đến lấy cuốn sách. Nhìn tiêu đề mà ngơ ngác:
- Không oan không hận?? Tiểu bạch thỏ thích mấy loại sách như vậy sao??
Lật từng trang, từng trang anh thật không tin được đây là loại sách cô thích đấy. Mải mê đọc mà không để ý cửa phòng tắm mở ra từ lúc nào. Cô ra khỏi phòng tắm thấy anh liền nở nụ cười, nhìn cuốn sách trong tay anh cô liền mở to mắt chạy nhanh giành lấy cuốn sách. Cô đỏ mặt nhìn cuốn sách trong tay, thầm oán giận tên Lý Nhất. Anh nhìn cô xấu hổ cũng thật đáng yêu. Để xem khi tiểu bạch thỏ xù lông sẽ như thế nào?? Anh kéo tay cô để cô ngồi bên cạnh anh. Anh cười trêu chọc:
- Em thích mấy thể loại này hả??
Cô phủ nhận:
- Không có không có, cái này là của bạn em thôi....
Anh nhìn điệu bộ luống ca luống cuống giải thích thì cũng liền hiểu. Nhưng mà không bỏ qua dễ vậy được. Anh chồm sát vào người cô, nói nhỏ vào tai:
- Anh khôn ngại chúng ta sẽ thực hành nó đâu....
Cô thật sự không thể nghe nổi nữa, đỏ mặt tức giận mà đánh vào tay anh. Anh cười,  gục đầu vào hõm vai của cô, mệt mỏi than thở:
- Người em thơm thật!! Để anh dựa vào em một chút.
Cô ngồi im chả dám động đậy, lên tiếng hỏi nhỏ:
- Ở công ty xảy ra chuyện sao??
Một hồi lâu không nghe thấy câu trả lời. Nhìn anh thì mới biết anh ngủ từ lúc nào. Cô ngửa đầu nhìn trần nhà, hôm nay đúng là mệt thật. Thế rồi cô cũng ngủ thiếp đi...
Khi anh tỉnh lại cũng vào lúc tối. Thức dậy liền thấy cô không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp. Anh tựa đầu vào cô, trong lòng lại cảm thấy nặng trĩu, thầm thì:
- Nếu như tôi và em gặp nhau ở hai vĩ tuyến khác nhau thì em liệu có yêu tôi không?? Nếu gặp em ở một thân phận khác, hoàn cảnh khác thì có lẽ tôi đã yêu em rồi, Khiết Băng.
Lần đầu trong đời, anh lại cảm thấy lòng mình lại nặng nề đến vậy. Lần đầu trong đời anh tự cười nhạo bản thân. Và cũng là lần đầu trong đời, anh lại phải hao tâm vì một người con gái. Anh cười khổ, cười nhạo chính bản thân:
- Mày điên rồi, Băng Hàn à.
Anh bế cô, dịu dàng đặt cô lên giường. Nhìn dáng vẻ của cô khi ngủ lại làm anh cảm thấy yên lòng. Không nhịn được đặt một nụ hôn trên trán cô, tắt điện nhẹ nhàng đóng cửa.
Quay trở lại thư phòng, nhìn bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Anh lại chợt nhận ra đó không phải là người con gái mà anh nên yêu. Chúng ta vẫn sẽ là kẻ thù nhưng mà tôi lại ngu ngốc động lòng vì cô, Khiết Băng.