Quan Hệ Bất Chính - Muội Muội

Chương 67: Tình cảm khó đoán



Cô ngơ ngác lắc đầu:
- Tôi và Nhất Ngũ chỉ đơn thuần là bạn thân thôi....
Lam Yến nhìn vào đôi mắt thuần khiết của cô cũng thôi gặn hỏi. Lam Yến buồn bã thu người uống một ngụm trà. Cô ngập ngừng hỏi:
- Cô...có tình cảm với Nhất Ngũ đúng không??
Lam Yến giật mình nhìn cô, tâm tư đột nhiên bị nhìn thấu khiến Lam Yến có chút hoảng. Cô nhanh chóng nói tiếp:
- Tôi...tôi chỉ đoán bừa vậy thôi, nếu không phải thì cho tôi xin lỗi...
Lam Yến khẽ nhếch môi:
- Tôi thể hiện rõ đến vậy sao??
Tôi quen Nhất Ngũ đã gần 3 năm. Ngay từ lần gặp đầu tiên tôi đã rơi vào lưới tình của cậu ấy.
Cô uống ngụm trà chăm chú nghe Lam Yến kể. Thấy cô có vẻ hứng thú, Lam Yến không ngại mà luyên thuyên:
- Ngày hôm đó, tôi chỉ đơn thuần chỉ muốn hóng gió nên mới đứng trên chân cầu ngắm cảnh. Nhất Ngũ vô tình đi ngang qua cứ tưởng tôi định làm chuyện dại dột nên lôi tôi xuống. Nhất Ngũ lúc đó đã đi ngang đúng lúc tâm hồn tôi cảm thấy trống rỗng và cô đơn nhất. Cậu ta luôn miệng hỏi tôi rằng có sao không, sao cô lại làm như vậy nhưng lúc đó tôi không quan tâm đến những câu hỏi đó, cái tôi quan tâm chính là vẻ mặt lo lắng của cậu ta khiến tôi rung động. Không giấu được cảm xúc, tôi ôm chầm cậu ta như một biện pháp trấn an cảm xúc trong tôi. Tôi bất ngờ khi nhận được một vòng tay ấm áp vỗ về từ cậu ấy....
Cô nhìn vẻ mặt u buồn của Lam Yến cũng cảm thấy đồng cảm. Cô chống tay nhìn Lam Yến:
- Nhất Ngũ là một chàng trai tốt, cô đã thổ lộ chưa??
Lam Yến cười khổ lắc đầu, tay miết chặt ly trà:
- Trong ánh mắt của cậu ấy....không có tôi.
Cô gặn hỏi:
- Sao cô dám chắc điều đó??
Lam Yến nhìn thẳng mắt cô:
- Cô giả vờ hay thật sự không biết?? Nhất Ngũ cậu ấy thích cô.
Cô chết lặng khi nghe rằng Nhất Ngũ thích cô. Cô và Nhất Ngũ ở bên nhau từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên cô kinh ngạc một điều gì đó về Nhất Ngũ. Cứ tưởng bản thân là người hiểu rõ Nhất Ngũ hơn bất kỳ ai...có lẽ cô đã nhầm. Cô và Lam Yến cả hai đều cúi đầu dường như cả hai muốn giữ cho mình cảm xúc của riêng bản thân.
Tại sảnh bi da, hai người đàn ông mặc áo sơ mi để lộ đường nét cơ thể qua lớp áo mỏng. Anh vừa mài dũa đầu bi da vừa nói:
- Cậu vẫn còn giữ ý định cướp Khiết Băng??
Nhất Ngũ cười khẩy:
- Tôi chưa bao giờ từ bỏ.
Anh cúi người đánh bi:
- Cậu không biết rằng trong mắtcô ta giờ chỉ tồn tại mình tôi thôi sao??
Nhất Ngũ vứt bỏ khuôn mặt hiếu thắng thường ngày:
- Cậu không thể buông tha cho cô ấy sao?? Cô ấy không có tội mà.
Anh ngừng động tác, đưa ánh mắt sắt đá nhìn Nhất Ngũ:
- Cậu nói đúng, cô ta không sai. Trách là trách cô ta đã chọn sai con đường. Không phải cậu là bạn tôi sao?? Vì một người phụ nữ mà khiến cậu khốn đốn thế này thật khiến tôi buồn cười.
Nhất Ngũ tiếp lời:
- Cậu không biết cũng phải thôi. Cậu đã từng thấy cô ấy vì một cái bánh kem mà cười rộ lên chưa?? Cậu đã thấy cô ấy buồn bã chỉ vì một chú chó bị vứt ở xó đường??  Cậu đã thấy vẻ mặt lo lắng của cậu ấy khi cậu tới trễ?? Tớ đoán là chưa.
Anh siết chặt bàn tay, nghiến răng nghiện lợi nhìn Nhất Ngũ:
- Cậu điên rồi!!!
Dứt lời anh thẳng tay bẻ gãy gậy đi thẳng một mạch ra ngoài. Nhất Ngũ chán nản dựa vào bàn bi da, cười khổ:
- Cậu nói đúng, tôi yêu đến phát điên rồi. Dù tôi có thông minh đến mức nào thì khi yêu cũng hóa thành kẻ ngu ngốc....
Cô và Lam Yến sau khi uống trà xong quyết định đi dạo. Lam Yến cười hỏi:
- Nhất Ngũ lúc rảnh cậu ta sẽ làm gì??
Cô ngẫm nghĩ một lúc:
- Cậu ta sẽ đọc sách hay nghe nhạc. Cậu ta thích nhạc piano lắm. À, cậu ta lúc nhỏ còn làm chủ tịch hội học sinh, cực thích chơi bóng rổ...
Lam Yến ngượng ngùng hỏi cô:
- Cô nghĩ tôi nên làm gì với thứ tình cảm này đây??
Cô vỗ vai Lam Yến cười nói:
- Tôi sẽ giúp cô!!?