Trên bệ cửa sổ phòng 312 có một chậu hoa mà Tần Việt không biết tên, sắc hoa nhạt như vô chất, nhưng mùi hương nồng nàn, những phiến lá đầy đặn chạm mặt với hơi gió phả ra từ điều hòa, phát ra âm thanh "sột soạt" nhỏ bé, chồng lên đó là một giọng nữ thoảng tới từ phía sau tai Tần Việt.
Đằng sau, Nhậm Giai Văn đã nhận được đáp án rõ ràng cũng không nói gì thêm.
Thời gian dần trôi, căn phòng thí nghiệm rộng lớn chỉ còn lại tiếng ồn tần số thấp kiểm tra vận hành máy móc và đôi khi là tiếng Thẩm Kiến Thanh lật sách.
Khoảng nửa tiếng sau, Trần Vi vẻ mặt nghiêm trọng gọi Thẩm Kiến Thanh, "Cô Thẩm, tới xem giúp tôi, không thu được dữ liệu."
Thẩm Kiến Thanh: "Số liệu bộ phận nào?"
Tiếng giày cao gót vang lên sau lưng, cùng với đó là mùi nước hoa thoang thoảng, nhanh chân đi ngang qua Tần Việt và dừng lại bên cạnh Trần Vi.
"Chạy lại lần nữa." Thẩm Kiến Thanh trầm giọng nói.
Phụ nữ xinh đẹp chỉ cần ngồi yên bất động đã là cảnh đẹp ý vui rồi, đặc biệt là người có ngoại hình lộng lẫy như Thẩm Kiến Thanh, tựa như hoa sơn trà nở rộ vào mùa đông, vốn nên rầm rộ sôi nổi, thu hút ánh nhìn, nhưng bây giờ lại trầm tĩnh chìm đắm trong công việc, thêm phần tự tin ung dung, bình thản.
Đó chính là sức hút tự nhiên toát ra từ dung mạo, thần thái, hay chỉ là trong ánh mắt hướng xuống khi suy xét vấn đề, đối lập với khí chất hào nhoáng khác thường của cô ấy.
Mâu thuẫn càng dễ dàng sản sinh ra sức hấp dẫn.
Chí ít là tại giây phút này, hấp dẫn được hầu hết những người có trong phòng thí nghiệm này.
"Vẫn phải là cô Thẩm, cô ấy chỉ cần ngồi đó là tôi đã cảm thấy buổi thực nghiệm tuần sau ổn rồi."
"Cẩn thận bị cô Trần nghe thấy rồi tận tay xiên cậu ra ngoài bây giờ."
"Xiên thì xiên, được làm việc với cô Thẩm thì có xiên mình thành tổ ong, mình cũng cam lòng."
"Coi cậu rẻ rúng chưa kìa."
"Cậu thì kinh rồi, kinh đến nỗi viết không được luận văn rồi ngồi ở hành lang khóc, bị cô Thẩm bắt gặp rồi đích thân hướng dẫn cậu đến tận nửa đêm."
"Bớt nói đi, nhắc tới là mình lại cảm động."
"..."
Trong phòng thí nghiệm, những cuộc thảo luận ríu rít không ngừng vang lên bên tai.
Tần Việt nghe lâu liền buồn ngủ, chậm chạp rút điện thoại trong túi ra xem giờ.
7 giờ rồi.
Với tiến độ này, hôm nay Thẩm Kiến Thanh có lẽ sẽ phải tan làm rất muộn.
Tần Việt đã có câu trả lời cho tin nhắn WeChat chưa được hồi đáp.
"Cô Trần, cô Thẩm, các cô đang bận, tôi đi trước đây." Tần Việt đứng dậy nói.
Thẩm Kiến Thanh vừa mới phân tích đến điểm mấu chốt, không rời ra được, Trần Vi bên cạnh cô ấy cũng chỉ tưởng là sinh viên của mình đang nói, liền thuận miệng đáp, "Về đi, về đi, về chuẩn bị luận văn cho tốt vào."
Tần Việt không đáp, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Kiến Thanh đang hết sức chăm chú 2 giây rồi xoay người rời đi.
Không khí bên ngoài vẫn khô nóng, Tần Việt ung dung, điềm tĩnh nghênh đón hoàng hôn.
Bây giờ vẫn đang là kỳ nghỉ hè, người trong trường rất ít, Tần Việt đi dọc theo con đường đến thẳng thư viện cũng chỉ chạm mặt 2 sinh viên, cả 2 đều bị nắng nóng hành hạ đến gấp gáp.
Tần Việt cũng bắt đầu vã mồ hồi, nhưng không có cảm giác bốc hơi quen thuộc ở cổ.
Cô kỳ quái giơ tay lên xoa xoa, nhanh chóng nhận ra vấn đề là vì: Trâm cài của Thẩm Kiến Thanh gài trong tóc cô.
Dựa vào phản ứng của Trần Vi, chiếc trâm này hẳn rất quan trọng đối với Thẩm Kiến Thanh.
Kể cả không quan trọng thì chắc chắn cũng là đồ vật không thể thiếu trong công việc hàng ngày.
Nhưng 1 tuần, các cô chỉ gặp 1 lần, nếu hôm nay không trả thì phải đợi 7 ngày sau.
Đồ vật không thể thiếu làm sao rời tay lâu vậy được?
Tần Việt hai tay đút túi, đá những viên sỏi còn sót lại trên nền xi măng vào bãi cỏ, xoay người quay trở lại.
Không gian khuôn viên mới chiếm diện tích quá rộng, Tần Việt đi từ khi hoàng hôn ngả vàng đến lúc đèn đường sáng rực mới gõ được cửa 312.
Bên trong đèn vẫn sáng nhưng không có động tĩnh gì.
Tần Việt đợi một lúc rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Kiến Thanh.
【Đang ở đâu?】
Cùng lúc tin nhắn được gửi thành công, bên trong thấp thoáng truyền tới tiếng "tinh".
Thẩm Kiến Thanh không cầm điện thoại.
Trường hợp này hơn 50% là đi ăn cơm, hoặc là đã đến phòng thí nghiệm khác, lát nữa chắc chắn sẽ quay lại.
Tần Việt suy xét một lát, vừa đi về phía cầu thang, vừa gửi tin nhắn cho Thẩm Kiến Thanh.
【Tôi ở dưới tầng đợi chị.】
【Trả chị trâm cài.】
Những tin nhắn WeChat này cũng giống với tin nhắn ban sáng, bặt vô âm tín.
————
10 giờ tối, việc vận hành thử tạm thời đã đến giai đoạn cuối.
Trần Vi cảm kích đến vừa khom lưng, vừa chắp tay, khăng khăng mời Thẩm Kiến Thanh ăn đêm.
Thẩm Kiến Thanh làm việc vất vả cả một ngày, lấy đâu ra khẩu vị.
Cô ấy mượn cớ giảm cân, về văn phòng lấy chìa khóa rồi đi bộ đến bãi đậu xe.
Không biết bên ngoài nổi gió từ khi nào, mây đen kéo tới, có vẻ như sẽ mưa bất cứ lúc nào.
Thẩm Kiến Thanh không có cảm xúc đặc biệt gì với những ngày mưa, cô ấy dành phần lớn thời gian ở trong nhà, nhưng cô ấy rất ghét bầu trời đen ngòm trước cơn mưa, dường như muốn bóp nghẹt không khí ra khỏi lồ ng ngực con người ta, rất tự phụ. Gió lại thổi, cuốn bay bụi đất mịt mù, ta đi đâu thì chúng theo đó, không sao thoát khỏi chúng.
Thẩm Kiến Thanh kìm nén tính nết, vén mấy lọn tóc bị thổi loạn khắp mặt, không có hiệu quả, dần dà trở nên cáu kỉnh.
Cô ấy nhân lúc đêm hôm thanh vắng, chiếc sơ mi ban đầu chỉ để hở một cúc được cởi tới cúc thứ ba, lục lọi một hộp thuốc lá phụ nữ trong trong túi, kẹp trong tay rồi châm lửa.
Hít vào, thở ra làn khói thuần khiết, sự cáu kỉnh trong Thẩm Kiến Thanh đã được xoa dịu phần nhiều, bước chân trở nên uể oải.
Cách bãi đậu xe không xa là một khoảng đất trống trước tòa nhà, nhưng không ngăn nổi Thẩm Kiến Thanh bước đi chậm rãi, cứ thế lề mề 5, 6 phút, cuối cùng cũng nhìn ra hình dáng chiếc xe trong sắc đen dày đặc, chồng chéo lên những bóng cây đung đưa, mờ mờ ảo ảo.
Thẩm Kiến Thanh bước đi thong thả, điếu thuốc vẫn chưa cháy hết được kẹp ở tay phải, khi tỏ khi mờ trước ngọn gió càn rỡ.
"Khụ! Khụ!"
Bỗng nhiên, vài tiếng ho phát ra từ phía trước, nghe như đang ở ngay cạnh chiếc nhưng lại không thấy bóng người.
Trong bóng cây lay động có một bóng người chậm rãi đứng thẳng lên.
Rất nhanh sau, Tần Việt sau khi chờ đợi hồi lâu, ngồi bên vệ đường ngủ thiếp đi, xuất hiện ở đuôi xe.
"Tôi." Tần Việt nói, giọng nói còn chưa tỉnh hẳn của cô bị gió thổi lay, khàn hơn cả lúc nói "Tôi hàn được" vào buổi chiều.
Tầm nhìn của Thẩm Kiến Thanh vô thức tập trung vào khuôn mặt Tần Việt—— Không tệ, không chỉ bớt trắng mà vì khi ngủ, tì vào cánh tay nên một bên mặt xuất hiện một mảng ửng hồng nhỏ, yêu kiều, một dáng vẻ hoàn toàn khác.
Thẩm Kiến Thanh phả ra một làn khói nhàn nhạt, đi tới hỏi: "Sao còn chưa đi?"
Tần Việt dựa vào xe, nhìn Thẩm Kiến Thanh, "Chị lại không xem điện thoại."
Câu khẳng định, Thẩm Kiến Thanh "A" một tiếng, không thể phản bác.
Cái tật một khi bận rộn là sẽ mặc kệ điện thoại của cô ấy đã kéo dài rất nhiều năm, đúng thật cũng đã đắc tội với không ít người, nhưng thật sự không sửa được, cứ hễ tập trung vào công việc là đôi tai cô ấy tuyệt đối sẽ không hướng về chiếc điện thoại.
"Haizz." Thẩm Kiến Thanh thở dài, đưa chiếc túi trên tay cho Tần Việt, nói: "Xách lấy."
Tần Việt không hỏi lý do, đưa tay nhận.
Thẩm Kiến Thanh lại nói: "Kéo khóa ra."
Khi cử động, Tần Việc liếc nhìn bàn tay phải từ đầu đến giờ vẫn chưa động đậy của Thẩm Kiến Thanh, phát hiện trong tay cô ấy có một điếu thuốc.
Có lẽ là vì gió lớn nên Tần Việt không hề ngửi thấy mùi hương đặc trưng của thuốc cháy, ngược lại, khi Thẩm Kiến Thanh cúi đầu tìm điện thoại trong túi, những sợi tóc bị thổi loạn, vỗ vào mặt Tần Việt, mang theo hương thơm bất ngờ.
Tần Việt không nói được cụ thể là gì, chỉ cảm thấy mùi hương từng cơn từng hồi ẩn chứa cảm giác phục cổ rất nhạt, lại ngào ngạt sâu lắng, vô cùng dễ ngửi.
Nhưng quá ngắn ngủi.
"Tìm thấy rồi." Thẩm Kiến Thanh cầm điện thoại, nghiêng người, tựa vào chiếc xe cùng Tần Việt, uể oải nói: "Để cô Thẩm xem em gửi cái gì nào."
Thẩm Kiến Thanh vừa nói, vừa đưa tay vuốt tóc vương trên mặt, hai mắt nhắm hờ, đầu hơi nghiêng, thuần thục rít một hơi thuốc.
Khoảnh khắc ấy, cơn gió ương bướng thổi tung chiếc sơ mi ngoan ngoãn của cô ấy, dùng sắc đêm làm thuốc nhuộm, tỉ mẩn xóa đi vẻ nghiêm khắc và cẩn thận của "cô Thẩm", khắc họa một "Thẩm Kiến Thanh" phong tình vạn chủng.
Tần Việt chưa từng nhìn thấy, Thẩm Kiến Thanh có chút mơ màng, mê ly, cô ấy bấm mở WeChat, lập tức bật cười, "Không đợi được tôi, em không biết đi tìm à? Có phải em không biết chỗ đâu."
Tần Việt rời mắt khỏi khuôn mặt của Thẩm Kiến Thanh, xách túi của cô ấy trong tay, "Thấy chị rất bận."
Thẩm Kiến Thanh nhướng mày, "Bận mấy cũng không thiếu thời gian nói chuyện."
Tần Việt nói: "Ừ, thiếu thời gian đọc tin nhắn."
"... Sao lại còn gây chuyện nữa?" Thẩm Kiến Thanh tắt màn hình điện thoại, hỏi Tần Việt, "Giận à?"
Tần Việt nói: "Không."
"Tôi biết rồi." Thẩm Kiến Thanh thuần thục dùng một góc của điện thoại đỡ cằm Tần Việt rồi ném lại vào trong túi nói: "Hiếm lắm mới thấy sư phụ Tần dễ tính. Ôi, giúp tôi tìm hộp thuốc trong túi với."
Tần Việt không hành động ngay lập tức mà giữ nguyên tư thế với chiếc cằm hơi bị nâng lên trong vài giây, nhìn điếu thuốc lại được Thẩm Kiến Thanh đưa lên môi lần nữa, hỏi: "Chị thích hút thuốc lắm à?"
Thẩm Kiến Thanh nói: "Ừ, nhiều năm rồi, lúc bận không nhớ ra, nhưng cứ rảnh rỗi là lại không kìm được."
Tần Việt lại hỏi: "Vì sao?"
Thẩm Kiến Thanh vui vẻ, "Hút thuốc thì có lý do gì đâu, chỉ là tìm k1ch thích, hoặc là chịu áp lực lớn thôi."
"Chị là kiểu nào?"
"Chịu áp lực lớn."
"Làm giảng viên mà cũng có áp lực à?"
"Chắc chắn rồi, học kỳ nào chúng tôi cũng có nhiệm vụ giảng dạy và nhiệm vụ nghiên cứu khoa học cố định, tuy không hoàn thành thì cũng không bị phạt nhưng nói ra thì không hay lắm."
Thẩm Kiến Thanh rít một hơi, chầm chậm thở ra, "Hằng ngày, tôi không ở trong phòng thí nghiệm thì là lên lớp, làm thí nghiệm, còn phải hướng dẫn luận văn tốt nghiệp cho cử nhân, thạc sĩ, đồ án tốt nghiệp, rồi cả luận văn, sáng chế, dự án của riêng mình nữa, bận đến chỉ mong sao có ba đầu sáu tay."
Ngón trỏ của Thẩm Kiến Thanh gõ gõ lên túi, nhắc nhở Tần Việt, "Tìm hộp thuốc đi." Sau đó tiếp tục trọng tâm câu chuyện, "Lúc đó cũng chẳng biết tôi nghĩ cái gì nữa, trường cao học tốt thì không đi, cứ nhất quyết làm giảng viên, đúng là rước họa vào thân."
Tần Việt thò tay vào túi, sờ thấy một thỏi son, "Tại sao nhất quyết phải làm giảng viên?"
Bàn tay kẹp điếu thuốc của Thẩm Kiến Thanh như bị bỏng, hơi giật giật, trong chốc lát, nhìn Tần Việt qua mái tóc tung bay, "Ngày hôm nay em nói nhiều hơn 3 năm qua cộng lại thì phải?"
Tần Việt lấy hộp thuốc lá ra và đưa cho Thẩm Kiến Thanh, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Hôm nay mới phát hiện cô Thẩm rất giỏi dùng biện pháp tu từ nói quá đấy."
Cô đâu có câm, làm gì có chuyện 3 năm trời mới nói chút chuyện với một người chứ.
Chỉ có điều...
Tính ra cũng không nhiều thật, hơn nữa đều là hoàn cảnh cụ thể, diễn đạt cụ thể.
Thẩm Kiến Thanh cầm lấy hộp thuốc, thuần thục rút ra một điếu, châm điếu thuốc trước đó rồi rít liền một mạch vài hơi, nét mặt càng thêm lười nhác vì làn khói lượn lờ.
"Làm ở Lĩnh Khoa bao lâu rồi?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.
Tần Việt nói: "Sắp 6 năm rồi."
"Lâu vậy á?!" Thẩm Kiến Thanh kinh ngạc, "Sao chưa nghe em nói bao giờ nhỉ?" Không chỉ vậy, cô ấy còn mơ hồ nhớ ra Tần Việt cũng chỉ 24, 25, vậy thì chẳng phải mười mấy tuổi cô đã ra đời làm việc rồi sao??
Tần Việt bỏ lỡ ánh mắt thăm dò của Thẩm Kiến Thanh, ngẩng đầu nhìn mây đen càng lúc càng dày đặc, nói: "Không có cơ hội."
Thẩm Kiến Thanh sững sờ.
Như thể.
Quan hệ giữa bọn họ vô cùng đơn giản và có thể dùng một từ không mấy hay ho để khái quát—— Bạn giường.
Đã có ranh giới ràng buộc, tán gẫu chuyện riêng tư quả thực là thừa thãi.
Cuộc gặp gỡ hôm nay nằm ngoài dự đoán, cô ấy vô tình đã phát hiện ra một ít "bí mật" của Tần Việt, thiếu chút nữa bị "sự quen thuộc" bất ngờ mê hoặc, quên mất tầng ngăn cách này.
Đôi môi đỏ của Thẩm Kiến Thanh hơi hé ra, ngậm đầu thuốc dài mảnh, trấn tĩnh lại, không tiếp tục truy hỏi nguyên nhân vì sao Tần Việt lại đi làm sớm như vậy mà trực tiếp đổi chủ đề, "Hôm nay vất vả rồi, cảm ơn."
Tần Việt chớp mắt, cử động cổ, nói: "Chuyện nhỏ thôi, cô Trần đã cảm ơn tôi rất nhiều lần rồi."
"Cô ấy còn bảo tôi mời em ăn cơm."
"Ừ." "Thế chị có mời không?"
Ngón trỏ của thẩm Kiến Thanh gõ nhẹ, gảy tàn thuốc lên giấy, "Tần Việt, tôi phát hiện ra một vấn đề."
Tần Việt hỏi: "Vấn đề gì?"
Thẩm Kiến Thanh cuộn tờ giấy lại, quay đầu nhìn Tần Việt, "Nói chuyện với Trần Vi thì em dùng "cô Trần", với tôi thì luôn dùng "chị"."
"Xưng hô như vậy thì có vấn đề gì?"
"Năm nay Trần Vi 31, tôi 34, tôi hơn cô ấy 3 tuổi."
"Không nhìn ra tuổi chị."
"Mặt Trần Vi còn trẻ con nữa."
"..."
Ai nghiên cứu khoa học cũng ngoan cố vậy à?
Đôi giày thể thao trắng cũ của Tần Việt đi đến bên cạnh đôi cao gót đen của Thẩm Kiến Thanh, cô hỏi cô ấy, "Chị muốn nghe tôi nói "cô Thẩm" với chị?"
Thẩm Kiến Thanh suy nghĩ rồi lắc đầu, "Không."
Bọn họ tiếp xúc đều là ở trên giường.
Được một người kém 9 tuổi gọi "cô Thẩm" trên giường, cảnh tượng này chỉ thoáng qua trong đầu mà cô ấy đã bắt đầu ớn lạnh toàn thân, chưa kể người này còn rất biết cách nắm bắt cô ấy.
Mỗi lần họ ở bên nhau, bất luận dù dài hay ngắn, nặng hay nhẹ, sẽ luôn bắt cô ấy cầu xin, người này sẽ vuốt v e tóc cô ấy, cúi người ôm cô ấy, sau đó nhanh chóng kết thúc.
Để người như vậy mở miệng gọi "cô Thẩm", chẳng hiểu sao cô ấy lại có cảm giác như đang "bức xướng vi lương" [1].
[1] Bức xướng vi lương: Ép buộc con gái nhà lành làm kỹ nữ
Thật sự rất kỳ lạ và lý thú một cách xấu xa.
Thẩm Kiến Thanh cúi gằm nghiêm túc hút thuốc, không sẵn sàng giải thích cho sự mâu thuẫn trước sau của mình.
Nhưng Tần Việt lại đặt chiếc túi buông thõng bên người lên đùi, chủ động nói: "Tôi vẫn nên gọi cô Thẩm là "cô Thẩm" vậy, tránh cho có người hỏi."
Ngữ điệu bốn bề yên tĩnh của Tần Việt nghe như đang gây sự.
Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu nhìn người kia chằm chằm, chống đầu lưỡi trong khoang miệng, "Đừng được đằng chân lân đằng đầu."
Ánh mắt của Thẩm Kiến Thanh có chút nguy hiểm, cô ấy như vậy rất đáng sợ, đáng tiếc là cổ áo mở quá rộng, cử chỉ mê hoặc lòng người đã cuốn trôi hoàn toàn sự uy nghiêm.
Hơn nữa, Tần Việt và cô ấy là quan hệ bình đẳng, cũng không cần phải khúm núm, ngoan ngoãn vâng lời như học trò của cô ấy.
Tần Việt bình thản hỏi ngược lại: "Tôi có à?"
Hô hấp của Thẩm Kiến thanh có phần nặng nề.
Hai người nhìn nhau từ khoảng cách rất gần, không ai nhường ai, trông có vẻ như đang đối chọi gay gắt.
Nếu như sau đó Thẩm Kiến Thanh không ngáp một cái.
"Rồi, rồi, biết em không dễ chọc, sau này không nhắc tới nữa, được chưa?" Thẩm Kiến Thanh nói.
Cái ngáp vừa rồi khiến cổ họng cô ấy mềm mại và ươn ướt, giọng điệu lại nhân nhượng, câu nói như đang than thở, mang theo chút nhường nhịn bất lực.
Tần Việt dừng lại một giây, muộn màng nhận ra mình đã hơi quá.
Quan hệ của các cô bình đẳng nhưng lại mong manh, còn xa mới đến mức thân thuộc để có thể cãi nhau.
Muốn xin lỗi, nhưng lại cảm thấy khắc ý.
Im ắng, Tần Nguyệt quyết định dùng sự yên tĩnh này để bỏ qua chủ đề này.
Cũng may bản thân Thẩm Kiến Thanh cũng không định rườm rà, cô ấy ngẩng đầu, chìm đắm trong sự khoan khoái do thuốc lá mang lại.
Không lâu sau, điếu thuốc thứ hai đã cháy hết, Thẩm Kiến Thanh thẳng người, tràn đầy năng lượng cầm chìa khóa xe rồi đi vòng qua ghế lái, "Lên xe, tôi đưa em về."
Tần Việt sống ở khá xa, không muốn làm phiền Thẩm Kiến Thanh.
Lời còn chưa nói ra thì Thẩm Kiến Thanh nhớ ra hôm nay là thứ 6, chống một cánh tay lên cửa xe, cong khóe môi, giọng nói uyển chuyển: "Giờ cũng hơi muộn rồi, không biết sư phụ Tần hôm nay có còn hứng thú không?"