Tài xế nhà Lục Nham lái xe tới đón anh, mặt không biểu hiện cảm xúc dư thừa nào, đưa cho anh hộp thuốc tránh thai.
Mặc dù thấy người con gái đi theo sau Lục Nham không phải là Đào Thi Thi, tài xế cũng không kinh ngạc mấy.
Toàn bộ quá trình Phương Đường đều núp bên trong áo khoác ngồi ghế sau xe, lúc này mới nhận ly nước Lục Nham đưa để uống thuốc.
“Nếu Hạ Mặc Dương hỏi, cậu sẽ nói như thế nào?” Xe khởi động, đôi mắt đen nhánh của Lục Nham nhìn khách sạn, rồi nghiêng đầu sang chỗ Phương Đường.
Đèn xe bật lên, đầu cô rúc trong áo khoác, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ bừng, cô cũng đang nhìn khách sạn ngoài cửa sổ, đôi mắt càng đỏ ửng, một hàng nước mắt lại rơi xuống.
“Tôi không biết.” Giọng nói mang theo tiếng thút thít, kể cả giọng mũi mềm mại: “Tôi không nghĩ mình sẽ nói cho cậu ấy biết.”
Lục Nham dựa ghế, thấp giọng mệt mỏi: “Ba mẹ cậu gọi điện thoại tìm cậu, muốn cậu về nhà, cậu lại tìm tôi giúp đỡ, để buổi tối tôi kêu tài xế nhà tôi đưa cậu về.”
Phương Đường nghĩ thầm muốn nói vì sao cậu không bị viêm ruột thừa, tìm tôi cầu cứu, đêm hôm khuya khoắt tôi sẽ đưa cậu đi bệnh viện ngay trong đêm.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, xác thực lời Lục Nham nói có lý hơn, cô uể oải gật đầu: “Ừ.”
Phương Đường và Đào Thi Thi là hàng xóm của nhau, hai người từ cấp hai đã bắt đầu cùng học một trường, nhưng trước nay không học chung một ban, bởi vì thành tích học tập của Đào Thi Thi tốt mà Phương Đường vẫn luôn đội sổ.
May mà Đào Thi Thi cũng không ghét bỏ Phương Đường là người bạn học tra(*), luôn coi cô là chị em tốt, hai người thân mật khăng khít, thường thường cùng nằm trên một cái giường ngủ tới sáng sớm ngày hôm sau.
Nhưng Phương Đường không dám nghĩ, nếu Đào Thi Thi biết, cô ngủ cùng Lục Nham sẽ có phản ứng gì nữa.
Cô không dám nghĩ tới.
Nghĩ tới cảnh tượng kia, nước mắt lập tức rơi xuống.
Rạng sáng hơn 5 giờ, Phương Đường từ trên xe bước xuống, một câu cũng chưa thốt, che kín bản thân lại đi vào trong nhà.
Lục Nham nhìn tư thế đi đường kia không được thoải mái, trong đầu không khỏi nhớ tới cảnh tượng lúc anh đè hai chân cô ra làm kịch liệt. Anh nhíu mày dời tầm mắt về phía tài xế nói: “Trở về.”
Bảy giờ sáng, Hạ Mặc Dương tỉnh dậy, nhanh chóng nhắn tin cho Phương Đường, mới nghe nói cô đã về nhà, cậu thu thập ba lô đi ra cửa, vừa lúc gặp phải Đào Thi Thi ở đại sảnh.
Đào Thi Thi giải thích một lần nữa, nói cha mẹ Phương Đường có có việc muốn tìm Phương Đường, không biết buổi tối cô ấy về nhà bằng cách nào, vì thế Lục Nham gọi tài xế tới đưa cô trở về.
Hạ Mặc Dương không nghĩ nhiều, vì sao Phương Đường lại có việc mà Lục Nham cũng muốn đi theo.
Ngược lại, cậu cảm thấy Lục Nham ngoài lạnh trong nóng, rất có bản lĩnh đàn ông.
Hai người muốn về nhà, Đào Thi Thi nhìn chằm chằm về phía ngọn núi, nhỏ giọng nói: “Hy vọng lần sau có cơ hội tới leo núi.”
“Vì sao lại là lần sau mới có cơ hội?” Hạ Mặc Dương có tâm lấy lòng, dù sao bạn trai của Đào Thi Thi có nghĩa khí như vậy, cậu cũng muốn thể hiện một chút nghĩa khí của mình: “Nếu cậu muốn đi bây giờ thì đi thôi, vừa lúc tớ cùng đi với cậu.”
Đào Thi Thi do dự một lúc lâu, gật đầu: “Được.”
Phương Đường ở nhà ngủ một giấc, tới khi chạng vạng mới tỉnh ngủ, ba mẹ cô đều nghĩ rằng cô sinh bệnh nên muốn đưa cô đi bệnh viện, Phương Đường bị đánh thức sau vài lần, khóc lóc nói bản thân mình thật sự buồn ngủ quá, lúc này ba mẹ mới buông tha cho cô.
Giấc ngủ này không ổn chút nào, cô vẫn luôn khóc.
Trong mơ, Lục Nham vẫn cắn viên anh đào của cô, cô khóc lóc kêu anh đừng cắn, anh không những cắn mà còn dùng đồ vật thô và lớn kia, dùng sức cắm cô.
Trong mơ, cô bị cắm đến cao trào.
Khi cô tỉnh lại, trên mặt cô đều là nước mắt, toàn bộ quần lót ướt đẫm.
Tâm trí mờ mịt, cô ngây ngốc một hồi, sau đó bọc bản thân mình vào trong chăn, thấp giọng khóc.