Ngôn ngữ có lẽ sẽ nói dối, nhưng cảm giác sẽ không gạt người.
Bàn tay Tiêu Linh từng chút mơn trớn da thịt Cảnh Tư, như đang khơi gợi hồi ức của nàng, từ từ thức tỉnh ký ức của Cảnh Tư, khiến cho nàng không thể không nhớ lại năm đó Tiêu Linh chiếm giữ nàng, cũng cuồng nhiệt và triền miên giống như bây giờ.
Ánh mắt Cảnh Tư mông lung nhìn lên trần nhà trắng như tuyết, một tay nàng đặt lên trán, một tay không có sức lực thả trên chỗ tựa lưng của ghế sô pha, để cho bản thân mình có thể tìm được một điểm chống đỡ giữa cuồn cuộn vui sướng. Nụ hôn nóng rực của Tiêu Linh lúc này đã dời từ trước ngực xuống đến bụng nàng, từng cái hôn mút sâu sâu cạn cạn lên nơi bị ngăn cách bởi lớp vải quần lót, miệt mài cọ sát một cách nhẹ nhàng từ tốn.
"Đừng như vậy." Rõ ràng biết Tiêu Linh cố tình đùa dai, nhưng Cảnh Tư vẫn không chịu nổi tra tấn trí mạng vào giờ phút này, nàng vươn tay níu chặt lấy mái tóc dài Tiêu Linh để xõa trước ngực nàng, đầu ngón tay hơi dùng sức để kéo, có thể thấy được Tiêu Linh bị đau đến ngẩng mặt lên. Cảnh Tư cau mày, vẻ mặt vốn luôn lạnh lùng lúc này đã đỏ ửng mà còn thêm vẻ hờn dỗi. "Nếu cô còn như vậy, đừng trách tôi đá cô xuống."
Giải cứu mái tóc của mình, khóe miệng Tiêu Linh vểnh lên, ánh mắt gian xảo lóe lên vô vàn yêu dã. "À, em yêu, em đang ám chỉ tôi phải tốc chiến tốc thắng sao?"
Tiêu Linh không đứng đắn chọc ghẹo chỉ đổi lấy cái liếc mắt lạnh lùng của Cảnh Tư, sau đó nàng hơi nhấc chân lên, thật sự hướng về phía Tiêu Linh mà đạp tới. Tiếc thay, trước những âu yếm vuốt ve của Tiêu Linh lúc nãy, Cảnh Tư đã sớm mất hơn một nửa sức lực, thế nên một cước của nàng khí thế có thừa mà lực thì không đủ, rơi vào mắt Tiêu Linh thì thật là không đau cũng chẳng ngứa. Tiêu Linh cười quyến rũ vươn tay bắt được mắt cá chân Cảnh Tư, cô nắm lấy cổ chân nàng kéo ra hai bên, chân Cảnh Tư liền thuận thế giạng ra, hoàn toàn đặt thân mình Tiêu Linh giữa hai chân nàng.
Tư thế như vậy, nhìn thế nào cũng lộ một loại ái muội 'đã chống cự còn nghênh đón'.
Không thèm quan tâm ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Tư, Tiêu Linh chỉ cúi đầu thay nàng cởi ra chiếc quần lót duy nhất che lấy cơ thể nàng, đầu ngón tay khều một cái đã ném nó tới sô pha.
Dù trời sinh tính Cảnh Tư lạnh nhạt vắng lặng đến cỡ nào, nhưng cơ thể trần trụi đặt dưới thân Tiêu Linh như vậy thì nàng vẫn sẽ cảm thấy ngượng ngùng lo lắng, huống chi ánh mắt Tiêu Linh cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào người nàng, nơi đó từ từ lóe lên sáng chói nóng rực, khiến nàng theo bản năng khép chân lại.
Động tác vô tình của Cảnh Tư lại giống như một ám hiệu, cả người Tiêu Linh từ từ trầm xuống, giữa lúc này có hơi thở ấm nóng nào đó quẩn quanh bắp đùi nàng, cảm giác vừa thẹn vừa nhột khiến Cảnh Tư chịu không nổi cúi đầu thở phắt ra.
Cảnh Tư cũng không phải là người hoàn toàn chưa từng trải, cho nên khi thấy Tiêu Linh cúi người xuống, trong lòng nàng hơi căng thẳng, còn chưa kịp ngăn cản thì đột nhiên thân dưới đã giành trước truyền đến xúc cảm cướp đi lý trí của nàng. Miệng lưỡi ướt át như lửa nóng, nó như bàn tay trảo tâm nạo can (tróc tim, náo gan), chạm đến đâu đều tạo ra cảm giác nóng rát đến đó, nó vẽ vòng tròn nơi đóa hoa ướt đẫm giữa hai chân Cảnh Tư, đầu lưỡi nhẹ nhàng nhàn nhạt lướt qua nhụy hoa đang run rẩy, mỗi cái chạm nhẹ vào sâu, đều có thể khiến Cảnh Tư cảm nhận mãnh liệt và run rẩy.
Trên trán sớm lấm tấm mồ hôi, bàn tay khoát trên trán trượt xuống dưới, đặt ở miệng mình, che lại những tiếng rên nhỏ khó có thể kiềm chế từ cổ họng tràn ra.
Mặc kệ Cảnh Tư mạnh miệng cứng rắn đến cỡ nào, về mặt cảm quan thì nàng cũng như những người bình thường khác, đối mặt với khoái cảm bài sơn hải đảo (dời núi lấp biển) thì nàng cũng chỉ có thể theo bản năng mà chấp nhận, mà rốt cuộc thì lại không nói nên lời câu cự tuyệt. Nhận ra Cảnh Tư yếu ớt nghe theo, đầu lưỡi Tiêu Linh càng thêm làm càn đòi hỏi, độ lửa nắm buông vừa đủ, làm Cảnh Tư muốn chết đi sống lại, nhưng cố tình không chịu đơn giản trực tiếp để cho nàng được một lần sung sướng, mà khiến nàng vẫn đang bồi hồi giữa giày vò và khoái lạc.
Cho đến khi cảm nhận được cơ thể Cảnh Tư rốt cuộc không chịu nổi thêm giày vò nào nữa, lúc này Tiêu Linh mới chống người ngẩng đầu lên, đầu ngón tay co lên, quệt chất lỏng trong suốt dính bên môi, xấu xa giơ đến trước mặt Cảnh Tư, cười chọc ghẹo, bỡn cợt nàng.
"Em tiểu yêu tinh mê người này, nhìn xem em nhiệt tình biết bao nhiêu."
Tiêu Linh luôn có bản lĩnh dùng ngôn ngữ chọc giận người trời sanh tính tình lạnh nhạt Cảnh Tư, huống chi vào lúc này, cô vừa nói vậy, Cảnh Tư thật sự mở to đôi mắt phủ sương mù liếc cô một cái, sau đó vươn tay hất bàn tay đang để trước mặt nàng ra, dùng im lặng đáp lại trêu chọc của cô.
Tiêu Linh nhận ra giờ phút này mình thật sự có hơi xấu xa, rốt cục rút lại bàn tay dính ướt của mình, khoát lên đầu gối đang co lên của Cảnh Tư, sau đó di chuyển thẳng xuống, vờn quanh ở bên trên đùi non của nàng, cuối cùng dừng lại ở riêng tư ẩn ẩm nóng của nàng.
Bắp đùi mẫn cảm một khi bị chạm đến, toàn thân Cảnh Tư liền không ngừng run rẩy, hô hấp cũng theo đó mà nâng lên, nàng khẽ nhích người lùi về sau, muốn tránh ngón tay của Tiêu Linh.
Phản ứng và phản kháng của Cảnh Tư trong mắt Tiêu Linh quả thật là vô cùng non nớt, cô không để ý đến việc Cảnh Tư có muốn né tránh cũng vô dụng, nhưng cũng không đành lòng thô bạo chiếm giữ nàng, để cho nàng biết có giãy dụa cũng phí công. Thở dài, Tiêu Linh lại cúi người xuống, đến trước mặt Cảnh Tư, ánh mắt của cô đẹp và thanh tĩnh một cách mềm mại, dịu dàng dừng trong mắt Cảnh Tư, giống như ngọn đèn rực sáng duy nhất giữa khi lạc lối.
Bị ánh mắt dịu dàng của Tiêu Linh mê hoặc, Cảnh Tư không dời đi ánh mắt trốn tránh nữa, mà nàng chăm chú nhìn lại Tiêu Linh, nhìn gương mặt quyến rũ chết người của cô cúi thấp đến, hôn nàng một cách êm ái, dùng hơi thở quen thuộc làm cho nàng đắm chìm, cam tâm tình nguyện rơi vào vòng tay cô.
Dù cho nụ hôn có triền miên nóng bỏng thế nào, thân thể Cảnh Tư vẫn trống rỗng đến phát đau, nàng biết rõ mình muốn cái gì, chỉ là có ý nghĩ như vậy cũng khó mà mở miệng.
Tiếc là cho dù Cảnh Tư không nói, trong lòng Tiêu Linh cũng hiểu được. Trên thế giới này, vĩnh viễn luôn có một người hiểu nàng còn hơn nàng, chuyện nàng muốn làm nhưng không dám làm, điều nàng muốn nói nhưng không dám nói, người đó đều giúp nàng hoàn thành tất cả mọi thứ nàng muốn hoàn thành.
Ngón tay từ từ tiến vào bên trong cơ thể trơn ướt của Cảnh Tư, Tiêu Linh cảm giác được rõ ràng Cảnh Tư đang căng thẳng và run rẩy, tay nàng níu chặt bả vai cô, bấu mạnh hơn theo đầu ngón tay cô đẩy vào, bấu đến vai cô phát đau.
Có lẽ có một quãng thời gian chưa trải qua quan hệ tình dục, Cảnh Tư chỉ cảm thấy bên trong cơ thể mình đau rát, không khó chịu nhưng có chút giày vò, nàng cau mày vặn vẹo không yên thân mình, tay bắt lấy bả vai Tiêu Linh lại càng giữ chặt.
Ngón tay Tiêu Linh dừng trong cơ thể Cảnh Tư, không gian chật hẹp khiến cô không quá mức làm càn lui tới, cô quay đầu khẽ cắn vành tai Cảnh Tư, ôn tồn dỗ dành nàng: "Cục cưng, thả lỏng nào."
Từ sau khi hai người chia tay, đã rất nhiều năm Tiêu Linh chưa từng gọi Cảnh Tư lại như vậy, rõ ràng nàng rất phản đối Tiêu Linh gọi nàng như vậy, nhưng nay nghe vào tai xưng hô đã từ lâu mà quen thuộc như vậy, trong lòng Cảnh Tư như sợi dây đàn đột nhiên buông lỏng, thân thể cũng nghe lời cô mà trầm tĩnh lại, tùy ý Tiêu Linh chiếm đoạt đòi hỏi.
Nụ hôn của Tiêu Linh rơi xuống, hôn đến Cảnh Tư trước ngực, ngón tay từ từ co lại, cô nghe thấy hơi thở đè nén một cách nặng nề của Cảnh Tư, cùng với động tác tay của cô mà càng dồn dập lên.
"Tiêu Linh, a..." Khoái cảm xa cách lâu ngày từ từ hội tụ tại bụng dưới cô, Cảnh Tư không chịu nổi khẽ kêu tên Tiêu Linh, thân thể của nàng đã bắt đầu không tự khống chế mà chuyển động theo động tác của Tiêu Linh, , hơi thở nghẹn ngào đứt quãng. "Không được..."
Đợi cho bên trong cơ thể Cảnh Tư đã đủ trơn và rộng, lúc này Tiêu Linh mới đưa hai ngón tay vào, ở bên trong vách tường ẩm ướt mà tới lui, mỗi một lần đều tiến vào chỗ sâu nhất, làm cho Cảnh Tư muốn nhịn khổng nổi mà kêu ra tiếng.
Cảnh Tư chỉ cảm thấy thân thể của mình đã không còn là thứ mình có thể nắm trong tay nữa, nó đã thành thật phối hợp với đòi hỏi của Tiêu Linh, hoàn toàn bán đứng tất cả ngụy trang và kiềm nén của nàng. Khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, dường như Cảnh Tư muốn bóp nát bả vai Tiêu Linh, nàng mê mang nhìn trên đỉnh đầu, ánh sáng trắng xóa không biết tự khi nào dần dần phóng đại, cho đến khi hội tụ thành một đường sáng nổ tung chói mắt, vô cùng rực rỡ trong đầu nàng, cơ thể nàng nở rộ ra trước chiếm giữ của Tiêu Linh, mềm nhũn đến mức không động đậy nổi.
Ngực chịu không nổi mà thở dốc, Cảnh Tư sụi lơ trên sô pha, nàng nhắm mắt lại nghiêng đầu đi, hiển nhiên còn chưa lấy lại tinh thần từ trận hoan ái vừa rồi.
Bên trong vách tường của nàng co thắt lại, Tiêu Linh không rút tay ra ngay, mà chỉ ngẩng đầu lên dịu dàng hôn khắp mặt Cảnh Tư, phủ lấy đôi môi khẽ nhếch lên của nàng, không phải là nụ hôn mang hương vị tình dục, mà là vỗ về cảm xúc của nàng. Cho đến khi bên trong cơ thể Cảnh Tư không còn cắn chặt lấy cô, cô mới rút tay ra, liền thấy Cảnh Tư bị động tác của cô làm kinh động, mở to mắt nhìn lại cô.
Dục vọng trong mắt Cảnh Tư từ từ tan đi, dần dần khôi phục lại sự lạnh nhạt và thanh tĩnh ngày xưa, nàng nhìn sâu vào Tiêu Linh, tự đáy mắt nàng có gì đó đang sinh ra, nghi hoặc bi thương dần dần bao phủ đôi mắt nàng, hóa thành ướt át đong đầy hốc mắt, dường như bỗng chốc sẽ chảy ra.
"Vì sao?" Cảnh Tư nhíu mày, ánh mắt vô hồn dừng trên mặt Tiêu Linh, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Sai rồi, chúng ta không thể làm như vậy."
Chúng ta sao có thể làm như vậy? Tôi đã hứa, nhiều năm vậy rồi, tôi làm sao còn có thể yêu cô, tôi làm sao còn xứng đáng có được cô?
"Ở trong thế giới của tôi, cho đến bây giờ không có gì là không thể." Trong đôi mắt Tiêu Linh có ánh sáng thâm thúy, giọng nói cũng kiên quyết bá đạo. "Tôi yêu em, em cũng yêu tôi không phải sao? Đã như vậy, còn có chuyện gì chúng ta không thể làm?"
Có cái gì đó khó chịu nghẹn uất ở ngực, cảm giác trướng đau ngày càng rõ ràng, đôi mắt Cảnh Tư ngập nước, một cái chớp mắt liền rơi xuống, chảy ướt gương mặt lạnh lùng của nàng.
Tiêu Linh quen biết Cảnh Tư nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cô thấy nàng khóc, cho dù là ở tang lễ của mẹ nàng, Cảnh Tư cũng chỉ lạnh lùng đứng đó, không khóc không kêu, bộ dạng quật cường càng khiến người đau lòng. Cho đến bây giờ nàng cũng đều chỉ biết nuốt hết đau khổ vào bụng, núp trong bóng tối khóc và liếm láp vết thương, không nhờ giúp đỡ cũng không nói ai biết, ngay cả quyền lợi thổ lộ nàng cũng vứt bỏ.
Nhưng giờ khắc này nàng lại khóc. Đối mặt với Tiêu Linh như vậy, ngoại trừ khóc, nàng không biết mình còn có thể làm gì nữa.
Nàng là đại tiểu thư Cảnh gia, từ nhỏ nàng chỉ học được kiên cường và âm thầm chịu đựng, nàng phải trở thành tấm gương và kiêu ngạo của Cảnh gia, nàng không thể khóc cũng chẳng thể yếu đuối, tất cả tình cảm nhu nhược nàng đều không cần. Nàng chỉ biết làm thế nào để trả giá tất cả vì Cảnh gia, nhưng gặp gỡ Tiêu Linh, toàn bộ nguyên tắc trong lòng nàng đều bị đảo ngược.
Nàng căn bản không cách nào chân chính cự tuyệt Tiêu Linh, dù cho mười năm trôi qua, nàng vẫn hoàn toàn không có sức chống cự Tiêu Linh như trước đây.
Có lẽ thời gian có thể lật đổ tất cả, làm phai nhạt tất cả, nhưng việc nàng yêu Tiêu Linh, lại thủy chung không thể tiêu tan theo thời gian. Nàng yêu Tiêu Linh, thời khắc này, rất nhiều tâm tình cảm xúc đọng lại nhiều năm toàn bộ cuộn trào ra, ngưng tụ thành giọt nước trong đáy mắt, nóng bỏng, rơi xuống.
"Tiêu Linh," giọng Cảnh Tư bình thản thần kỳ, không có nghẹn ngào sau khi khóc, cũng không thấy bi thương. Chẳng qua chỉ hờ hững gọi tên Tiêu Linh, sau đó khóe miệng hơi cong lên, vẻ mặt theo động tác này mà trở nên mềm dịu hơn. "Cô thật là tên khốn kiếp lỗ mãng, vô sỉ."
Cảnh Tư nói xong, nhớ tới lúc nãy bị Tiêu Linh ngang ngược chiếm lấy, nàng đột nhiên giơ tay lên, vung tới trước mặt Tiêu Linh. Túng dục xong rồi, tay Cảnh Tư vung tới nhìn thấy sức lực cũng yếu ớt, ngược lại giống như cái vuốt ve không thành thật, Tiêu Linh nghiêng mặt, tại không trung bắt được tay Cảnh Tư, đặt lên ngực mình, sau đó lại cúi đầu xuống hôn Cảnh Tư thật sâu.
---
Hao tổn nguyên khí quá!
Ai thích H chứ editor tui chỉ thích đoạn Cảnh Tư khóc, vì thế mới ráng lết cho hết chương, không thôi bỏ ngang đi ngủ rồi @[email protected]