Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 31: 31




Lúc Lục Thi Nguyệt vẫn đang suy nghĩ lung tung, thì điện thoại bỗng đổ chuông, cô lấy ra xem thì thấy là Lâm Khánh Quyền.

Cô nhướn mày vẻ nghi hoặc, bọn họ mới tách ra chưa tới 10 phút, nhưng dù là thế, thì cô vẫn nhấn nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngang ngược của Lâm Khánh Quyền: “Về vụ tai nạn xe của em và bạn em, tôi đã mời luật sư tốt nhất cho em rồi, đợi bắt được người rồi sẽ khởi tố, tôi sẽ khiến người kia tán gia bại sản.


“Không! ” Cô còn chưa kịp nói hết hai chữ cần đâu thì người ở đầu bên kia đã cúp máy.

Lục Thi Nguyệt gượng cười, thầm nói: “Quả nhiên là phong cách của Lâm Khánh Quyền, trước giờ cô luôn thuận theo tính khí của anh, ví dụ như chuyện kết hôn rồi ly hôn đều do anh quyết định, như thể trong cuộc giao dịch này, cô hoàn toàn không có quyền để xen vào.

Sao cô có thể yêu một người đàn ông ngang ngược hống hách như vậy?
Nhưng giờ nghĩ đến mấy chuyện này đã quá muộn rồi.

Lục Thi Nguyệt thu hồi tâm trạng của mình, rồi mở cửa phòng bệnh ra đi vào trong.

Lục Phượng bị đâm, mới đó mà đã nằm viện được một tháng rồi, mặt nạ thở oxy trên mặt cô ấy đã được lấy xuống, hơn nữa cũng đã ăn được mấy món thịt dễ tiêu rồi.

Lục Thi Nguyệt bảo dì Ngô – giúp việc trong nhà chuẩn bị đồ ăn giàu dinh dưỡng lại phong phú, rồi mang tới bệnh viện.


Dì Ngô xách đồ bổ mà mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng đi vào phòng bệnh, rồi cười nói như một bề trên thân thiết: “Cô Lục, tôi đã chuẩn bị đồ ăn cho cô rồi đây, hôm nay sức khỏe cô thế nào?”
Lục Phượng cố ý nhấc cánh tay vốn không có một chút cơ bắp lên nói: “Dì Ngô, nhờ tài nấu nướng cao siêu của dì mà giờ cháu đã khỏe như trâu rồi.


Rõ ràng dì Ngô rất thích tính cách Lục Phượng, nên cười nói: “Cô Lục thật biết nói đùa, trong một tháng này, tôi đã thay đổi cách nấu để cô ăn ngon miệng hơn, cô ăn cũng khá nhiều, nhưng chẳng thấy tăng cân, tôi nghĩ có lẽ cô có cùng thể chất với mợ chủ, đều không béo lên.


Lục Phượng cười hì hì ngồi xếp bằng trên giường bệnh, cũng không khách sáo hỏi: “Hôm nay dì Ngô lại nấu món ngon gì cho cháu thế?”
“Tôi đã nấu canh bồ câu kỷ tử, còn kèm theo hai món ăn cho cô nữa.


Lục Phượng nhoẻn miệng cười đáp: “Canh bồ câu kỷ tử ạ, cháu đã nhắc đến món này rất lâu rồi, dì Ngô, con người dì thật tốt, hoàn toàn đi guốc trong bụng cháu, cháu sợ đợi tới khi cháu xuất viện phải tăng lên mấy cân mất, người khác nằm viện đều gầy đi, chỉ có mình cháu là béo lên.


“Cô phải béo lên mới tốt, giờ cô gầy quá, y hệt mợ chủ, người già chúng ta đều thích con gái béo một chút, trông rất có phúc.

” Dì Ngô múc một bát canh bồ câu kỷ tử cho cô nói.

“Dì Ngô, giờ đang thịnh hành người đẹp gầy gò, mấy cô con gái đều ước gì trên người mình hoàn toàn không có một chút thịt, nhưng cháu vẫn thích con gái mũm mỉm một tý, nhưng tiếc rằng thể chất của cháu không dễ béo lên, nên ăn bao nhiêu cũng không tăng cân.


Dì Ngô không tán thành nói: “Mấy người trẻ tuổi các cô đúng là ẩu tả, rảnh rỗi lại học theo người ta giảm béo, ai dè lại gầy đến mức như da bọc xương, trông cứ như một cơn gió cũng có thể thổi bay đi vậy.


Lục Phượng không khỏi bật cười, rồi bật ngón tay cái với dì Ngô: “Dì Ngô, dì nói hay lắm.


Dì Ngô ngày càng thích Lục Phượng.

Lục Phượng rất hưởng thụ ăn canh bồ câu, vẻ mặt đầy hạnh phúc nói: “Dì Ngô, một tháng qua coi như dì đã nuôi cháu kén ăn rồi, sau khi ăn đồ của dì nấu, cháu mới biết mấy món lúc trước cháu ăn đều là đồ cho heo ăn, nếu sau này không có dì nữa thì cháu phải làm sao đây?”

Dì Ngô đau lòng nói: “Vậy sau này cô hãy đến chỗ của mợ chủ đi, tôi cũng sẽ nấu đồ cho cô ăn.


“Không cần đâu ạ, đó là không gian riêng tư của tổng giám đốc Lâm, có lẽ anh ta sẽ không đón tiếp một người ngoài như cháu.


Dì Ngô cũng biết tính cách của Lâm Khánh Quyền nên không khuyên nhủ nữa, mà chỉ cười nói: “Nếu cô thích đồ ăn tôi nấu, thì để hôm nào tôi nấu món ngon, rồi nhờ mợ chủ mang tới cho cô.


Lục Phượng cười đáp: “Vẫn là dì Ngô tốt nhất.


Thật ra Lục Phượng nấu ăn không tệ, thậm chí có thể nói là cực kỳ ngon, sánh ngang tới tài nấu nướng của khách sạn năm sao, nhưng cô thích cảm giác được người khác quan tâm, cô làm nghề viết bản thảo tự do, mặc dù công việc này khiến cô kiếm đủ tiền ăn no mặc ấm, nhưng cũng khiến cô ở luôn trong nhà, bình thường trong giao tiếp xã hội, ngoài việc liên lạc với bên biên tập, thì cô gần như không có bạn bè nào cả.

Lục Phượng vừa ăn xong thì Lục Thi Nguyệt từ bên ngoài đi vào nói: “Cậu đã ăn rồi à?”
Lục Phượng cười đáp: “Thi Nguyệt, cậu tới trễ một bước rồi, tay nghề của dì Ngô ngày càng cao, nên tớ ăn đến mức nghiện luôn, vừa nghĩ tới xuất viện sẽ không được ăn nữa, là tớ đã phát sầu.


Lục Thi Nguyệt bị cô ấy chọc cười, rồi tiếp lời cô ấy: “Hay là tới cho cậu thuê dì Ngô đấy, nhưng tiền lương của dì Ngô không thấp đâu nhé, tớ sợ người viết bản thảo như cậu sẽ không nuôi nổi.


Lục Phượng lườm cô đáp: “Cậu coi thường người khác quá rồi đấy? Tốt xấu gì tớ cũng được xem là tác giả bán sách chạy, bán mấy trăm triệu một cuốn tiểu thuyết cũng chỉ là tiền catse nhỏ, nên vẫn có thể trả nổi tiền mời bảo mẫu, dì Ngô, mợ chủ nhà dì đã bán dì cho cháu rồi, dì cứ ra giá đi, cháu cũng muốn làm nữ boss, mua một người về để hầu hạ.



Dì Ngô như bề trên hiền từ nhìn hai người đấu võ mồm, đợi hai người ầm ĩ xong, bà mới cười nói: “Mợ chủ, mợ và cô Lục cứ trò chuyện với nhau đi, tôi về trước.


“Dì Ngô đi thong thả, chiều nay dì không cần phải mang cơm cho Lục Phượng đâu.

” Lục Thi Nguyệt nói.

Dì Ngô buồn cười đáp: “Hai người cãi nhau rồi thôi mà, sao mợ còn cho là thật không để tôi mang cơm cho cô Lục thế?”
Lục Thi Nguyệt nói: “Dì Ngô hiểu lầm rồi, chiều nay tôi đã làm thủ tục xuất viện cho cô ấy rồi, tất nhiên dì không cần phải mang cơm tới nữa rồi.


“Nhanh như thế ư?”
Lục Thi Nguyệt gật đầu đáp: “Tôi mới hỏi bác sĩ rồi, họ bảo về cơ bản sức khỏe của cô ấy đã được hồi phục, chỉ cần về nhà tĩnh dưỡng một thời gian là được.

”.