Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 47: 47




Lục Thi Nguyệt khẽ gật đầu, thuật lại lời bác sĩ.
"Bác sĩ nói buồng trứng của con có hơi tắc, sợ là khó có con được.

Cho nên vẫn nên ly hôn với Khánh Quyền thôi ạ.

Trước đó chúng con cũng từng bàn tới việc ly hôn rồi."
Bà Lâm vội la lên: "Các con nói chuyện ly hôn rồi? Có phải các con không coi mẹ là trưởng bối nữa không.

Chuyện lớn vậy mà cũng không nói với mẹ một tiếng, muốn làm mẹ tức chết à?"
"Mẹ, chúng con không muốn làm cho mẹ lo lắng mà thôi."
"Có phải các con định ly hôn rồi mới cho người trưởng bối này biết không?"
Lục Thi Nguyệt gật đầu.
Bà Lâm giận tới tức ngực, Lục Thi Nguyệt lo lắng hỏi: "Mẹ sao thế? Có phải lại tức ngực rồi không?"
Bà Lâm gạt tay cô ra, nói: "Con còn coi mẹ là mẹ con à?"
Lục Thi Nguyệt cũng bối rối: "Mẹ, cho dù con và Khánh Quyền có ly hôn không, thì con vẫn coi mẹ là trưởng bối.

Từ khi con gả vào nhà họ Lâm, mẹ coi con như con gái ruột, làm cho con vừa mừng vừa lo.

Con không ngờ một quý bà cao quý như mẹ lại đối xử tốt với một cô con dâu không có bối cảnh, thân phận như thế.

Tốt tới nỗi con muốn được ở lại nhà họ Lâm cả đời này.


Có điều loại chuyện như duyên phận khó nói quá, có lẽ qua không bao lâu, chúng ta sẽ không còn là quan hệ mẹ chồng con dâu nữa."
Bình thường Lục Thi Nguyệt cũng không phải người hay xúc động, chỉ khi ở trước mặt người trưởng bối thực lòng yêu thương cô, cô mới nói lời thật lòng.

Nếu như cô và Lâm Khánh Quyền ly hôn, người mà cô thực sự không bỏ được, e là chỉ có người phụ nữ trước mặt này.
Bà Lâm hít sâu một hơi, bình phục lại tâm trạng, tỉnh táo nói: "Là Khánh Quyền nhắc tới chuyện ly hôn với con, đúng không?" Dù là câu nghi vấn, nhưng bà Lâm lại cực kỳ khẳng định.
Lục Thi Nguyệt cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Mẹ, con và Khánh Quyền hẳn là không có duyên vợ chồng.

Lần này nói với mẹ chỉ vì không muốn mẹ trở tay không kịp với chuyện ly hôn của con với anh ấy."
Bà Lâm bị chọc giận rồi, tay đều run lên.
"Khánh Quyền quay lại với Linh Hạ rồi?"
"Mẹ, Khánh Quyền vẫn luôn yêu một người, cho dù con có cố gắng thế nào cũng không bước vào trong lòng anh ấy được.

Bốn năm, con cũng nên nhận thua thôi." Lục Thi Nguyệt nói với vẻ thất bại.

Cô tốn bốn năm ở bên một người đàn ông có trái tim lạnh, thậm chí người đàn ông này còn không muốn đứa con của bọn họ.
Bà Lâm đứng dậy, nói: "Chuyện hai đứa ly hôn, mẹ không đồng ý.

Mẹ sẽ gọi điện bảo nó về, con yên tâm, mẹ làm chủ cho con, nó sẽ không làm vậy với con đâu."
Lục Thi Nguyệt kéo tay bà Lâm, trong mắt là sự khẩn cầu: "Mẹ, vấn đề của con và Kinh Hành cứ để mình con giải quyết đi, mẹ đừng nhúng tay vào được không? Khánh Quyền là người con có hiếu, anh ấy nghe lời mẹ, nhưng mà con không muốn anh ấy vì mẹ mà miễn cưỡng ở bên con."
Trong mắt bà Lâm càng thêm đau lòng: "Con đó, đúng là lương thiện quá."
"Mẹ, con chỉ lương thiện cho nhà mình thôi.

Mẹ yên tâm đi, có thể không ly hôn với Khánh Quyền thì con nhất định sẽ không ly hôn với anh ấy.

Cho dù kết quả thế nào, trong lòng con, mẹ vẫn là mẹ con."
"Vậy con nghỉ ngơi đi, mẹ cũng đi nghỉ một lát."
"Vâng."
Lúc rời đi, nét mặt bà Lâm cực kỳ khó coi.

Ba Lâm thấy vậy, không khỏi có chút thất vọng: "Không có bầu à?"
Bà Lâm lập tức nói một câu: "Xem ông dạy con cái gì đi, cái khác không học được, lại học được ly hôn."
Ba Lâm nhìn bà bằng ánh mắt kỳ quái, nói: "Có ý gì?"
"Thi Nguyệt nói, Khánh Quyền muốn ly hôn với nó."
"Không thể nào, tôi thấy tình cảm hai đứa không tệ mà."
"Tám phần là do con yêu tinh Dương Linh Hạ kia gây ra.


Nó không muốn cho nhà họ Lâm chúng ta sóng êm biển lặng mà.

Cũng chỉ là một đứa tin tiện thôi, còn học người ta gây sóng tạo gió." Bà Lâm thực sự tức giận, ngay cả lời thô tục cũng suýt thì nói ra.
Ba Lâm kéo người xuống bên cạnh mình: "Được rồi, đừng tức giận thế nữa.

Chuyện của con thì để con tự giải quyết.

Bà đi làm loạn thế, Khánh Quyền cũng sẽ không nói gì với bà đâu.

Nhưng bên Thi Nguyệt sẽ phải chịu lửa giận của nó.

Bà cũng không muốn như vậy đâu nhỉ."
Bà Lâm bình tĩnh lại.
Ba Lâm đánh rắn đập đầu, nói: "Tôi đã đặt vé máy bay đi Canada rồi, ngày kia lên đường.

Đến lúc đó tôi đưa bà đi chơi khắp nơi luôn, đi giải sầu chút thì bà sẽ không nghĩ lung tung nữa."
Bà Lâm khoát tay, nói: "Tôi cũng đâu muốn quản những việc bực mình như vậy, dù sao chúng nó có ly hôn thì Thi Nguyệt vẫn là con của tôi.

Nó vẫn sẽ gọi tôi là mẹ.

Có điều nàng dâu tốt thế này mà đứa con trai ngốc của tôi không biết quý trọng, sau này sẽ có lúc nó phải khóc."
"Bà cũng nói nó ngốc, không phải chút khó khăn trắc trở, người sao mà trưởng thành được? Chờ tới khi nó thấy rõ được gương mặt thật của Dương Linh Hạ, đương nhiên nó sẽ ý thức được chỗ tốt của Lục Thi Nguyệt.

Có điều đến lúc đó người có còn theo nó không thì phải dựa vào bản lĩnh của nó."
"Trước đây Dương Linh Hạ tổn thương nó thế, nó còn không rõ sao? Tôi thấy nó là con lừa, không có thông suốt.

Không khéo trong thương trường thì có tác dụng gì, về mặt tình cảm ấy, tôi thấy nó chính là một con heo không thông não được."

Ba Lâm không nhịn được cười ra tiếng: "Nếu nó là con heo thì bà là mẹ của heo hả?"
Bà Lâm bị ông đùa đến bật cười, đánh ông một cái, nói: "Tôi nói thật với ông, ông lại đùa với tôi."
Ba Lâm ôm người vào trong lòng, hạ giọng nói: "Bà nó à, bà không thấy bà thương Lục Thi Nguyệt hơi quá sao? Còn thương hơn cả Mỹ Đình, có đôi khi tôi nghi nó mới là con ruột của bà đấy.

Ngẫm lại, trong lòng tôi cũng thấy ghen ghê."
Bà Lâm kinh ngạc nhìn ông, nói: "Sao ông lại có ý nghĩ này chứ?"
"Tự bà nghĩ kỹ đi, có phải bà còn thương nó nhiều hơn Mỹ Đình với Khánh Quyền không?"
Bà Lâm ngẫm lại, quả đúng là như thế.
"Khánh Mẫn, tôi cảm thấy đứa nhỏ này nói chuyện hợp ý tôi thôi, không có gì khác, ông đừng..."
Ba Lâm ngắt lời bà, nói: "Chúng ta là vợ chồng, tôi hiểu lòng bà.

Có điều từ nhỏ Mỹ Đình được chúng ta nuông chiều, quen được người người chú ý tới.

Đột nhiên có thêm một người chiếm tình mẹ với nó, bà còn một lòng che chở Thi Nguyệt, cũng khó trách nó chán ghét Lục Thi Nguyệt.

Cho nên biện pháp điều hòa của tôi chính là chúng ta đi du lịch, cũng đừng nhúng tay vào chuyện của thanh niên.

Bà không muốn mâu thuẫn giữa bà với Mỹ Đình càng ngày càng lớn chứ?"
Bà Lâm trầm ngâm một lúc, đột nhiên thở dài, nói: "Vậy được."
Bên này tâm trạng bà Lâm cực kỳ phức tạp, ở một bên khác, Lâm Khánh Quyền lấy cớ công ty có việc để rời đi, nhưng vốn không phải về công ty, mà là....