Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 60: 60




Lâm Khánh Quyền quay người lại, đẩy Lục Thi Nguyệt ra, nhìn cơ thể đã ướt đẫm của Lục Thi Nguyệt, chiếc váy thấm nước dán chặt lên người cô, để lộ rõ vóc dáng xinh đẹp quyến rũ của cô, ánh mắt Lâm Khánh Quyền tối đi, yết hầu chuyển động mạnh mẽ, thứ vĩ đại phía dưới cũng dần dần ngẩng cao đầu.

Lục Thi Nguyệt đương nhiên cũng chú ý đến sự thay đổi trong ánh mắt Lâm Khánh Quyền, cô tự tin nở nụ cười, nói: “Chồng, em tin là anh không thích em, nhưng chắc chắn là thích cơ thể em, đúng chứ.


Lâm Khánh Quyền ôm Lục Thi Nguyệt vào lòng, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, nhanh chóng đè cô lên tường, thuận theo dòng nước, hai người dây dưa triền miên.

Một tiếng sau, Lâm Khánh Quyền bế Lục Thi Nguyệt từ phòng tắm ra ngoài, nhẹ nhàng đặt lên giường, nhìn chiếc bụng hơi nhô ra của Lục Thi Nguyệt khi không mặc quần áo, khẽ nhíu mày, nói: “Lục Thi Nguyệt, chúng ta đến bệnh viện một chuyến đi.


Lục Thi Nguyệt vốn đang có chút buồn ngủ cũng liền tỉnh táo lại, nghiêm túc nhìn Lâm Khánh Quyền, nói: “Chồng, lời này của anh là có ý gì?”
“Bụng của em, sao tôi thấy nó càng ngày càng to rồi thế? Tôi đưa em đi bệnh viện kiểm tra xem.

” Lâm Khánh Quyền cũng không phải kẻ ngốc, nhìn bụng càng ngày càng lớn, nói không nghi ngờ là giả.


Lục Thi Nguyệt có chút chột dạ, nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Tổng giám đốc Lâm nghi ngờ em mang thai sao?”
Lâm Khánh Quyền gật đầu.

“Nếu em mang thai, có phải tổng giám đốc Lâm sẽ bắt em đi phá không?”
Lúc này Lâm Khánh Quyền lại có chút chần chừ, lúc tâm trạng của Lục Thi Nguyệt đang dần trầm xuống, anh nói: “Nếu em đã có, tôi có thể cho phép em sinh con ra, nhưng tương lai ly hôn, đứa bé nhất định phải ở lại nhà họ Lâm.


Lục Thi Nguyệt ngơ ra, sau đó lập tức cười nói: “Em sinh một đứa đích tôn cho nhà họ Lâm, lúc ly hôn có phải số tiền kia cũng sẽ tăng lên không?”
Lâm Khánh Quyền nói: “Chỉ cần em có thể sinh con trai, lúc ly hôn thôi sẽ cho em thêm ba tỉ, ba tỉ này để mua đứt liên hệ giữa em và con, về sau em sẽ không có bất cứ quan hệ gì với đứa bé nữa.


Lục Thi Nguyệt ngồi dậy khỏi giường, không chút ngại ngùng đi đến tủ quần áo, mở tủ ra tìm một chiếc váy rồi mặc vào, sau đó đi đến bên giường, nhìn Lâm Khánh Quyền ở trên giường, cười nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh đúng là rất hào phóng với người phụ nữ từng ở bên mình, điều này em rất tán đồng, em rất cảm ơn khi tổng giám đốc Lâm lại hào phóng đến vậy với một người phụ nữ có thể trở thành vợ cũ của anh, nhưng thật tiếc, em thật sự không mang thai, nếu tổng giám đốc Lâm lo lắng, chúng ta có thể đến bệnh viện kiểm tra.


Lâm Khánh Quyền vẫn không tin: “Thật sự không có?”
“Nếu tổng giám đốc Lâm không tin, chúng ta đi kiểm tra là được, cũng tránh để tổng giám đốc Lâm nghi thần nghi quỷ mãi.


Lâm Khánh Quyền lắc đầu: “Em nói không có thì là không có.


Lục Thi Nguyệt cười uyển chuyển: “Nếu tổng giám đốc Lâm không còn chuyện thì khác thì em đến nhà Lục Phượng đây, tối nay có thể sẽ không trở về đâu.


Nói xong, Lục Thi Nguyệt còn hôn lên má anh một cái, nói: “Tổng giám đốc Lâm, tạm biệt nhé, em cũng cho cơ thể anh ăn no rồi, tối nay đừng nhớ em quá, nếu không chịu nổi cô đơn thì tổng giám đốc Lâm có thể đi tìm cô Dương, nhưng em chỉ có một điều kiện, đó là đừng đưa phụ nữ về nhà, đây là phòng kết hôn của hai chúng ta, em không muốn có hương vị của người phụ nữ khác.



Lâm Khánh Quyền kéo Lục Thi Nguyệt đang chuẩn bị rời đi, nói: “Tối nay thật sự không về?”
Lục Thi Nguyệt lắc đầu: “Ngoan, đừng nhớ em quá.


Giãy khỏi tay Lâm Khánh Quyền, Lục Thi Nguyệt rời khỏi chung cư, lái xe đến nhà Lục Phượng.

Vào phòng, Lục Thi Nguyệt hoàn toàn không có sự tự giác của một vị khách mà mở tủ lạnh lấy một chai nước ngọt uống, không ngờ mới uống được một ngụm đã bị giật mất.

Lục Thi Nguyệt khó hiểu nhìn Lục Phượng vì bị giật mất chai nước, nói: “Lục Phượng, sao vậy?”
Lục Phượng đưa cho cô một cốc sữa bò ấm, nói: “Bây giờ cậu đã mang thai rồi, chỉ được uống cái này, không được uống đồ lạnh.


Lục Thi Nguyệt nhận lấy sữa bò, ngồi xuống sofa, cả người đều thể hiện rõ sự rầu rĩ không vui.

Lục Phượng ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Sao thế?”
Lục Thi Nguyệt uống một ngụm sữa bò, buồn bã nói: “nhà họ Lâm đã nghi ngờ tớ mang thai rồi.



Lục Phượng không hề thấy bất ngờ, bình tĩnh nói: “Cậu đã mang thai năm tháng rồi, bụng cũng hiện rõ, tuy cậu gầy nên không quá rõ ràng, nhưng chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra cậu đang mang thai, đến bây giờ nhà họ Lâm mới chỉ nghi ngờ mà không đưa cậu đi viện kiểm tra là do bọn họ tin cậu.


Lục Thi Nguyệt im lặng, cô nào không biết đạo lí này chứ.

Lục Phượng nhìn cô, nói: “Qua một tháng nữa, bụng này của cậu cũng không thể giấu nổi, đến lúc đó cậu chỉ có hai sự lựa chọn, một là sinh ra, sau đó đợi Lâm Khánh Quyền ly hôn với cậu, đứa bé sẽ không thuộc về cậu nữa, hai là cậu đến bệnh viện phsa đi, bất kể cách nào cũng không phải điều cậu muốn, nên bây giờ đã là lúc cậu nên đưa ra sự lựa chọn rồi, hai tháng trước cậu đã nói là Lâm Khánh Quyền muốn ly hôn với cậu, không ngờ lâu như vậy rồi mà hai người vẫn dây dưa không rõ.


Lục Thi Nguyệt cũng tâm phiền ý loạn, nói: “Ly hôn là do Lâm Khánh Quyền đề nghị, bây giờ người không muốn ly hôn cũng là anh ta, tớ đã kết hôn với anh ta bốn năm rồi vẫn không thể nào hiểu rõ được suy nghĩ của anh ta, suy nghĩ của con người này quá mức kì lạ, đến tớ cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt.


“Vậy cậu muốn như nào?”.