Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 71: 71




Ngày hôm sau, Lục Thi Nguyệt nhân lúc nghỉ trưa đi gặp Dương Linh Hạ.

Vừa ngồi xuống, Dương Linh Hạ đã đẩy menu qua, nói: “Combo ở đây không tệ, cô gọi một phần đi, chúng ta vừa ăn vừa nói.


Lục Thi Nguyệt nói: “Cô Dương, tôi nghĩ là không cần đâu, với quan hệ của chúng ta, tôi sợ là sẽ không ăn nổi combo, nên có lời gì thì cô cứ nói thẳng là được.


Dương Linh Hạ búng tay, thái độ kiêu ngạo nói: “Tôi đã mang thai con của Quyền rồi, hôm nay gọi cô ra đây là để bảo cô rời khỏi Quyền, cô muốn gì thì cứ nói.


“Cô Dương thật sự mang thai rồi sao? Không biết là đã được mấy tháng rồi? Tính toán thời điểm cô Dương trở về, lúc này cô Dương lại nói đã mang thai, không lẽ là của người khác?”
Dương Linh Hạ biến sắc, lập tức cười khẩy: “Miệng lưỡi cô Lục sắc bén thật đấy, tôi nói tôi mang thai quả thực là lừa cô, nhưng tôi và Quyền đã xảy ra quan hệ, tôi nghĩ, kết tinh tình yêu giữa tôi và anh ấy đã ở trong bụng tôi rồi.


Lục Thi Nguyệt lặng lẽ lắng nghe.


Cô nghĩ, kẻ thứ ba mà kiêu ngạo như vậy e là cũng chỉ có mình Dương Linh Hạ mà thôi, người ta vốn cảm thấy vinh dự khi mình là kẻ thứ ba kia mà, đường đường là thiên kim nhà giàu, nhận được sự giáo dục tốt nhất mà tố chất lại kém đến vậy, luôn coi mình là nhất, Lâm Khánh Quyền thích cô ta, lại còn coi cô ta như cục cưng cũng xem như là kì tích trong kì tích rồi.

“Theo lời cô Dương thì trong bụng tôi cũng đã có em bé rồi, thời gian mang thai không cho phép vợ chồng ly hôn, chẳng lẽ cô Dương muốn làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác sao? Cô Dương nhận được sự giáo dục cao cấp, tôi nghĩ chuyện không có phẩm chất như vậy chắc cô không thể làm ra nổi đâu.

” Lục Thi Nguyệt phản bác lại cô ta bằng lời của cô ta.

Dương Linh Hạ hung ác nhìn cô.

“Lục Thi Nguyệt, nếu cô còn có chút mặt mũi thì hãy thức thời mà cút đi, đừng có lì ở nhà họ Lâm tác oai tác quái, cô không cảm thấy làm như vậy thì cô rất giống một tên hề sao?”
“Lời này tôi muốn tặng cho cô Dương.

” Lục Thi Nguyệt nói từng chữ quý như vàng: “Quyền vi của cô Dương có thể nói là kẻ thứ ba đang đòi hỏi phúc lợi, có điều cô Dương là thiên kim nhà giàu, không sợ sẽ bôi đen gia tộc sao?”
Dương Linh Hạ như bị giẫm trúng chỗ đau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Thi Nguyệt, cô đừng có luôn mồm nhắc kẻ thứ ba như vậy, tôi và Quyền quen nhau trước, chỉ thiếu một bước nữa là kết hôn rồi, kẻ đến sau chiếm cứ vị trí như cô mới là kẻ thứ ba.


Lục Thi Nguyệt cười khinh thường: “Tốt xấu gì cô Dương cũng là nghệ sĩ piano có chút danh tiếng, có danh, có tài lại có học vấn, nói chuyện lại không động não như vậy, thậm chí tôi còn nghi ngờ không biết rốt cuộc là cô có hiểu pháp luật hay không nữa, tôi và Khánh Quyền có giấy đăng kí kết hôn, có tài sản chung của vợ chồng, được pháp luật bảo vệ, sao lại Quyền kẻ thứ ba rồi? Hay là cô Dương nói tôi nghe xem.


Dương Linh Hạ lạnh lùng nhìn cô: “Lục Thi Nguyệt, cô đừng ép người quá đáng.


Lục Thi Nguyệt bật cười, đây đúng là nhân vật phản diện điển hình tố cáo người ta đây mà.

“Cô Dương, lời này của cô nực cười thật đấy, tôi ép người quá đáng? Nói cô ép người quá đáng thì đúng hơn.

” Lục Thi Nguyệt khoanh tay trước ngực, nói: “Cô Dương, tôi hỏi cô chuyện này, khi xưa cô đào hôn, bây giờ lại quay lại, mục đích của cô là gì? Cô yêu gì ở Khánh Quyền?”
Dương Linh Hạ bị hỏi đến ngơ ra.


“Cô Dương, tôi lại hỏi cô thêm một điều nữa, nếu sau này tập đoàn Lâm thị gặp phải nguy cơ kinh tế trước nay chưa từng có, một người đã quen được nuông chiều từ bé như cô, cô sẽ đồng cam cộng khổ với anh ấy sao?”
Dương Linh Hạ ngơ ra, bật cười nói: “Chuyện này không cần cô nhọc lòng, khi xưa không phải cô thấy Quyền có tiền nên mới cưới anh ấy sao? Tiềm lực hai nhà Lâm Dương ngang nhau, cho dù nhà họ Lâm có rơi vào nguy cơ kinh tế, nhà họ Dương cũng chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ, ba mẹ tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, không thể mặc tôi chịu khổ được, nên giả thiết này của cô sẽ không xuất hiện đâu.


Lục Thi Nguyệt nhún nhún nhún vai, nói: “Cứ coi như tôi lo âu vô cớ đi, nhưng cô Dương vẫn chưa trả lời tôi, cô đột nhiên về nước, lại cứ dựa vào Khánh Quyền rốt cuộc là có mục đích gì? Đừng nói với tôi là vì yêu, cũng chỉ có Khánh Quyền yêu cô nên mới tin thôi, tôi không phải kẻ ngốc.

“Đương nhiên là tôi yêu Khánh Quyền nền mới quay lại, Quyền cũng yêu tôi, cô chiếm lấy vị trí mợ chủ nhà họ Lâm đã đủ lâu rồi, có phải nên thức thời mà rời đi rồi không?”
“Tôi mà nói không thì sao?”
Dương Linh Hạ tự tin cười nói: “Tôi nghĩ chuyện này e là không đến lượt cô nói đâu, tối qua Quyền luôn miệng đảm bảo với tôi, anh ấy sẽ nhanh chóng ly hôn với cô, Quyền chưa bao giờ nói dối với tôi hết.


“Có lẽ khiến cô Dương phải thất vọng rồi, mới vừa ban nãy thôi, tôi hỏi anh ấy có muốn ly hôn hay không, anh ấy nói vẫn chưa quyết định xong, cho nên là, tôi vẫn là mợ chủ nhà họ Lâm, còn cô Dương chỉ có thể gánh cái ô danh kẻ thứ ba thôi.


Lục Thi Nguyệt nói một cách rất khoái chí.

Dương Linh Hạ biến sắc, giận dữ nói: “Không thể nào, Quyền yêu tôi, anh ấy nói cưới tôi là sẽ cưới tôi.



Lục Thi Nguyệt nhún nhún vai: “Có lẽ bốn năm trước anh ấy yêu cô tận xương tận tủy, nhưng cô đào hôn, khiến anh ấy thành trò cười của giới thượng lưu, cô cảm thấy một người đàn ông có thể chịu nổi sự nhục nhã này sao? Nếu tôi là anh ấy, tôi không trả thù lại đã là tận nhân tận nghĩa lắm rồi, nên thật lòng khuyên cô Dương một câu, làm người đừng tự phụ quá thì tốt hơn.


Dương Linh Hạ kích động, cơ thể run rẩy.

“Lúc đó tôi vì tương lai của mình mà thôi, Quyền sẽ hiểu cho tôi, nếu không anh ấy cũng không đợi tôi bốn năm.


“Cô Dương, cô chắc chắn là Khánh Quyền đã đợi cô bốn năm chứ? Vậy người làm vợ như tôi là sao đây?”
Dương Linh Hạ nhìn cô, đột nhiên khôi phục lại vẻ bình tĩnh, không để bụng nói: “Đàn ông ấy mà, nhất là những người đàn ông ưu tú như Quyền, tôi không ở bên anh ấy, anh ấy lại có nhu cầu sinh lí, có một người phụ nữ ở bên giải quyết nhu cầu sinh lí cho anh ấy trong một thời gian dài cũng là lẽ đương nhiên.


Nếu không phải cô ta là thiên kim nhà giàu thì cái quan điểm này người bình thương không thể nào hiểu nổi.

.