Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 75: 75




Lục Thi Nguyệt ăn món tráng miệng, nói: “Tổng giám đốc Lâm cũng biết mình là một người có sức hấp dẫn nhỉ, nếu anh đã không yêu người phụ nữ kia thì đừng cho cô ấy bất cứ hi vọng xa vời nào, cho dù người phụ nữ đó rất yêu tiền, cô ấy cũng hi vọng sẽ có được một người đàn ông thật lòng yêu thương cô ấy.


Ánh mắt Lâm Khánh Quyền như chất chứa suy nghĩ, nói: “Em yêu tôi rồi?”
Lục Thi Nguyệt trợn mắt nhìn anh, ánh mắt yêu kiều, nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh nói xem?”
Lâm Khánh Quyền nói: “Hôm nay, tôi có thể cho phép em yêu tôi.


Lục Thi Nguyệt thấy nực cười không thôi: “Ý của tổng giám đốc Lâm là, ngoại trừ hôm nay, tất cả những thời gian khác em đều không thể yêu anh sao?”
Vậy mà Lâm Khánh Quyền lại còn gật đầu.

Lục Thi Nguyệt cảm thấy rất bất lực, không ngờ người đàn ông này đã tự luyến đến như vậy rồi.

Lục Thi Nguyệt đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Không phải giám đốc Lâm còn sắp xếp một tiết mục khác cho em sao? Vậy đi thôi, tổng giám đốc Lâm hào phóng như vậy, tiết mục đã sắp xếp chắc cũng không quá tệ đâu, em vô cùng mong chờ.


Ra khỏi khách sạn, Lâm Khánh Quyền vốn muốn lái xe đưa Lục Thi Nguyệt đi du thuyền dạo chơi, nhưng Lục Thi Nguyệt lại nói: “Mỗi năm đều đi du thuyền ra đảo nghỉ lễ cũng không có gì thú vị cả, hôm nay là sinh nhật em, không biết tổng giám đốc Lâm có thể thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào của em hay không?”
“Nói đi, hôm nay tôi sẽ thỏa mãn hết.


“Vậy em cảm ơn tổng giám đốc Lâm trước nhé.



Lâm Khánh Quyền nhìn dòng đường tấp nập người qua lại, khẽ nhíu mày, quay lại nhìn Lục Thi Nguyệt đang thích thú, nói: “Tôi tưởng em thích nơi cao cấp như khách sạn, thích quần áo, túi xách, mỹ phẩm hàng hiệu chứ tuyệt đối không thích những nơi giải trí bình dân như vậy, cũng chỉ có người không có tiền mới đến nơi như này dạo thôi.


Lục Thi Nguyệt cười nói: “Người luôn ở trên cao như tổng giám đốc Lâm đương nhiên không thể đến nơi bình dân này rồi, nhưng trước khi lấy anh, em chỉ ở một nơi chưa đến mười lăm mét vuông, trong phòng ngoài một cái giường, một cái bàn và một cái ghế thì không còn gì khác nữa, ăn uống cũng chỉ qua loa, cuộc sống đó tuy khổ cực nhưng cũng xem như rất có tư vị.


Cô kéo tay Lâm Khánh Quyền, cười nói: “Tổng giám đốc Lâm, hôm nay là sinh nhật em, bất kể có yêu cầu gì thì anh cũng phải đồng ý với em đấy.


Ánh mắt Lâm Khánh Quyền hiện lên vẻ nuông chiều mà anh cũng không thể cảm nhận được, anh đi theo Lục Thi Nguyệt vào trong dòng người.

Lục Thi Nguyệt kéo Lâm Khánh Quyền đến một sạp đồ nướng, cười nói: “Dì ơi, cho cháu năm xiên cánh gà, mười xiên mực, năm xiên rau muống…”
Lục Thi Nguyệt tự nhiên gọi món, sau đó lại quay sang nhìn Lâm Khánh Quyền, nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh muốn ăn gì?”
Lâm Khánh Quyền nhíu chặt mày, nói: “Em muốn ăn những thứ này?”
Lục Thi Nguyệt rất vui vẻ nhéo mặt anh, nói: “Tổng giám đốc Lâm, em nghĩ là anh lớn đến vậy cũng chưa ăn những thứ này bao giờ đâu nhỉ, thỉnh thoảng nếm thử thì rất ngon đấy.


Lâm Khánh Quyền gật đầu.

“Vậy anh muốn ăn gì?”
“Em quyết định là được.


Bà chủ sạp hàng nhìn hai người, cười nói: “Người đẹp, đây là bạn trai cô à?”
Lục Thi Nguyệt nói: “Chồng cháu ạ.


“Người đẹp có phúc thật đấy, chồng cô vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, chắc là sếp lớn nhỉ.


Lục Thi Nguyệt lại gọi một vài món nữa, cười ngọt ngào nói: “Anh ấy là người bận rộn, cũng do hôm nay là sinh nhật cháu nên mới đồng ý theo cháu ra đây đấy.


“Hóa ra là sinh nhật à, vậy tôi chúc người đẹp sinh nhật vui vẻ, yêu thương hòa thuận với chồng nhé.


“Cảm ơn bà chủ.



“Người đẹp ăn ở đây hay gói đi?”
“Ăn ở đây đi ạ.

Bà chủ, có thể dọn cho cháu bộ bàn ghế sạch sẽ một chút không ạ? Chồng cháu chưa từng ăn những thứ này, có chút chứng sạch sẽ ạ.


“Tôi hiểu, giờ tôi sẽ dọn cho.

” Bà chủ cũng là một người nhiệt tình, lập tức dọn dẹp sạch sẽ bản ghế cho chồng cô.

Lục Thi Nguyệt kéo Lâm Khánh Quyền ngồi xuống, nói: “Tổng giám đốc Lâm, hôm nay là sinh nhật em, anh phải hết mình đấy.


Lâm Khánh Quyền nhìn những xiên nướng được mang lên, đôi lông mày vẫn nhíu chặt lại, nói: “Những thứ này thật sự có thể ăn sao?”
Lục Thi Nguyệt trợn mắt với anh, nói: “Bao nhiêu người ăn như vậy, người ta vẫn sống mạnh khỏe đó thôi, hơn nữa cơ thể còn khỏe khoắn, tổng giám đốc Lâm chưa từng ăn nên mới thấy lạ như vậy, có lẽ anh ăn rồi sẽ yêu luôn cái hương vị này không chừng.


Lục Thi Nguyệt cầm đũa gắp rau muống đưa lên miệng Lâm Khánh Quyền, nói: “Tổng giám đốc Lâm… a…”
Lâm Khánh Quyền chuẩn bị tâm lí mất một lúc mới chậm rãi há miệng ra, đút rau miếng cho anh xong, Lâm Khánh Quyền đầy mong chờ, nói: “Tổng giám đốc Lâm, mùi vị như thế nào?”
Lâm Khánh Quyền nhìn đôi mắt sáng rực của cô, lại buột miệng nói: “Cũng không tệ.


Lục Thi Nguyệt cười nói: “Tổng giám đốc Lâm thích thì ăn nhiều một chút, thử cả cánh gà nữa.


Lâm Khánh Quyền nhìn miếng cánh gà trước mặt mình, kìm nén một lúc, cuối cùng vẫn ăn.


Lục Thi Nguyệt thấy anh tuy có chút bài xích nhưng vẫn ăn không ít, nụ cười trên mặt cô không thể giấu nổi.

Hai người ăn hết kha khá, tiêu hết khoảng sáu trăm, Lục Thi Nguyệt ôm bụng đã hơi phình lên, nói: “No quá, sắp không đi được nữa rồi.


Lâm Khánh Quyền nhìn vẻ thoải mái không chút gò bó của cô, khóe miệng bất giác cong lên, sự nuông chiều trong đáy mắt anh cũng không thể phát hiện ra.

“Ai bảo em ăn nhiều đến vậy?” Lâm Khánh Quyền không kìm được mà nói.

Lục Thi Nguyệt thỏa mãn: “Đã lâu không ăn những thứ này rồi, bây giờ ăn vào liền nhận ra hương vị của nó cũng không tệ, nếu không phải bụng quá chướng thì em còn muốn nữa đấy.


“Còn có thể đi không?”
“No quá rồi, chậm chậm thôi.


Lâm Khánh Quyền đi cùng cô trên con đường tấp nập, nam thanh nữ tú đi cùng nhau là tâm điểm của sự chú ý, những người qua đường đều không kìm được mà nhìn qua.

Lâm Khánh Quyền không khỏi nhíu mày, anh có chút không chịu nổi nơi ồn ào như vậy.

.