Dòng người hối hả qua lại trên đường phố nhưng Quân Hoa như chẳng thấy, tâm trí nàng bị mấy lời của Họa Tử Nguyệt làm cho rối mù.
Nàng và hắn thật sự là kẻ thù sao? Nàng không có câu trả lời cho bản thân chỉ có thể buồn bực trong lòng mà đi loanh quanh.
Quân Hoa không rõ mình muốn đi đâu, trong lúc thất thần đã vô thức đi vào ngõ cụt.
Nàng xoay người đi hướng ngược lại, trước mặt lại đụng phải một nam nhân.
- Lâu chủ, người thật sự chưa chết, tốt quá rồi!
Đoạn Tiêu nhìn thấy nàng có chút kích động, hắn tìm tung tích của nàng đã rất lâu nhưng bặt vô âm tín.
Người của Sát Ti các đột nhiên đến tìm hắn nói là phát hiện tung tích của nàng, ban đầu Đoạn Tiêu không tin cho lắm nhưng bây giờ quả thật tìm được rồi.
- Ta không biết ngươi, xin tránh đường
- Lâu chủ, thuộc hạ là Đoạn Tiêu mà, người không nhớ gì cả sao?
- Ta không quen người nào tên Đoạn Tiêu cả, nếu ngươi còn cản đường, đừng trách ta ra tay
Nàng không vui nhíu mày, Đoạn Tiêu không còn cách nào khác đành tránh đường cho nàng.
Quân Hoa mệt mỏi trở về phủ, một đường về thẳng Xuân Viện.
" Cốc, cốc, cốc"
- Ai đó?
- Là nô tì đây tiểu thư
Cửu Ngọc đứng ngoài cửa nói vọng vào, nàng đi ra mở cửa rồi trở vào ngồi xuống ghế.
- Buổi chiều người còn chưa ăn gì, nô tì có đem cho người chút thức ăn, người mau ăn đi
- Muội để đó đi
- Tiểu thư, người có chuyện gì không vui sao?
- Không có chuyện gì đâu, ta thì có chuyện gì được chứ
Nàng ấy còn muốn nói gì đó nhưng lại nghĩ nếu nàng không muốn cho người khác biết, nàng ấy nói gì cũng vô dụng.
Cửu Ngọc để lại thức ăn trên bàn rồi ra ngoài, Quân Hoa ngồi đó nhưng không có ý động đũa.
Họa Tử Nguyệt ở một viện khác, hắn ngồi bên bàn, không khí âm trầm một lúc mới nghe thấy giọng nói trầm ấm của hắn.
- Xích Ân, bí mật hẹn Tô Nguyệt Nhi đến đây
- Nhưng...!chủ nhân, người định làm vậy thật sao?
- Nếu không thì sao, sư phụ ông ấy có ơn với ta, ta không thể mặc ông ấy chết
Xích Ân không thể trái lệnh, thân ảnh nhân lúc trời tối âm thầm đến viện của Tô Nguyệt Nhi.
Họa Tử Nguyệt một mình ngồi trong phòng, bắt hắn chọn giữa nàng và sư phụ quả thật làm khó hắn rồi.
" Hoa Hoa, nếu ta làm vậy, nàng có hận ta không? "
...----------------...
- Hoàng thượng, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?
Tô Nguyệt Nhi cất giọng mềm mại, Họa Tử Nguyệt chán ghét nàng ta cùng cực nhưng vì kế hoạch đành đè ép nó xuống.
- Tô tiểu thư ngồi đi, ta nói thẳng vậy, ta muốn cô hợp tác với ta
- Hợp tác? Có vẻ dạo này nhiều người nhắm vào ta nhỉ, ngươi nói đi, muốn ta làm gì?
- Ta muốn cô khiến nàng ấy hiểu lầm Bắc Đường Uyên
- Lại là ả ta, các người có xem ta ra gì không hả
Tô Nguyệt Nhi tức giận, tại sao nam nhân tốt trên đời đều chỉ để ý đến nàng, nàng ta hận, hận nữ nhân trong Xuân Viện kia.
- Chỉ cần cô giúp ta, đến lúc đó ta đưa nàng ấy đi, phủ tướng quân này sẽ chỉ có mình cô thôi
- Nhưng ngươi quá đề cao ta rồi, ta làm sao khiến Bắc Đường Uyên có ý với ta
- Cô chỉ cần khiến nàng hiểu lầm, mặc kệ bằng cách nào, ta sẽ hỗ trợ bên cạnh
- Được, nhưng ngươi không được để nàng xuất hiện ở đây thêm lần nào nữa
- Đợi xong việc, ta sẽ đưa nàng ấy về Hoa Hạ, sẽ không trở lại nơi này nữa
Tô Nguyệt Nhi trở về viện của mình đã là lúc nửa đêm, nàng ta thầm tính toán làm sao để thực hiện kế hoạch.
Lần này mặc kệ không có được thân phận hoàng hậu nhưng chỉ cần trừ bỏ nàng, nàng ta đồng ý dùng tất cả thủ đoạn.
Quân Hoa ngồi bên bàn đến khi trời rất khuya mới mệt mỏi mà thiếp đi, ánh nắng xuyên qua khe cửa in lên tấm lưng gầy gò của nàng một mảng vàng nhạt.
- Tiểu thư, người cả đêm ngủ ở đây sao, sao người không lên giường ngủ?
- Ta ngủ quên thôi, không sao đâu
- Tiểu thư à, người đừng tự làm khổ bản thân như vậy...
...mặc dù nô tì không biết người gặp chuyện gì nhưng mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết mà
Quân Hoa gương mặc ủ rũ, Cửu Ngọc không nỡ thấy nàng như vậy mới khuyên nàng.
- Cửu Như, ta hỏi muội một câu được không?
- Người cứ hỏi, nô tì luôn ở đây
- Giả dụ một ngày muội nhớ ra mọi chuyện trong quá khứ...
...muội phát hiện người muội yêu lại là kẻ thù, muội sẽ chấp nhận ở bên cạnh hắn hay không?
- Theo muội thấy hai người có tình cảm là được rồi, thù hận có thể hóa giải mà, nói không chừng phía sau còn có hiểu lầm gì đó
- Thù hận...!có thể hóa giải sao?
- Chỉ cần tình yêu đủ lớn thì cái gì cũng có thể, người ta thường có câu oan oan tương báo bao giờ mới dứt
Quân Hoa trầm tư một lúc suy nghĩ lại những lời Cửu Ngọc, nàng ấy nói không phải là không có lý, huống hồ nàng không nhớ gì cả, chưa chắc mọi chuyện đã tồi tệ như vậy.
- Cửu Ngọc muội nói đúng, bây giờ ta hiểu nên làm gì rồi
- Tiểu thư của ta ơi, bây giờ nên dùng bữa sáng rồi
- Ừm, ta sau khi dùng bữa sẽ đến tìm hắn
Cửu Ngọc đem đồ ăn lên, Quân Hoa sau khi dùng bữa xong liền đi đến Đông Viện.
Nàng che giấu khí tức muốn cho hắn bất ngờ, người luyện võ bước chân lại không có tiếng động, nàng đi đến bên cửa sổ phòng hắn định lẻn vào từ đó.
- Uyên ca ca, huynh định chừng nào mới lấy Huyết Liên chữa bệnh cho người ta đây?
Giọng nói dịu dàng vang lên trong phòng hắn, nàng nhận ra nữ nhân trong phòng chính là Tô Nguyệt Nhi.
- Chẳng phải ta đã nói Huyết Liên đã bị Ngọc Quân Hoa ăn mất rồi sao?
- Ăn mất thì đã sao, chỉ cần lấy máu tim của nàng ta, công dụng cũng không thay đổi mà...
...huống hồ nàng ta còn đang trong tay huynh, đừng tưởng muội không biết ả Hoa Nhi kia thật ra là Ngọc Quân Hoa đó
Hắn trầm mặc, Tô Nguyệt Nhi nhìn thấy bóng người bên cửa sổ môi cười càng đắc ý, nàng ta cố ý nâng giọng.
- Uyên ca ca, có phải là huynh đợi mấy ngày nữa hoàng đế Hoa Hạ đi rồi mới ra tay không, huynh đã hứa với phụ thân muội cả đời chăm sóc muội mà...
...!Huynh sẽ không nuốt lời đâu đúng không?
Nàng ta cố ý lấy phụ thân của mình ra để nhắc nhở hắn, nàng ta biết hắn không thể giải thích nên mới nói như vậy.
- Muội về viện trước đi, ta mệt rồi, chuyện này nói sau
- Vậy muội về trước
Tô Nguyệt Nhi rời khỏi đó, ánh mắt như có như không liếc về phía cửa sổ một cái.
Từ đầu tới cuối nàng không nghe hắn nói câu nào, có phải là ngầm thừa nhận rồi không, nàng không tin, có chết cũng không tin hắn tiếp cận là để giết nàng lấy máu tim cứu Tô Nguyệt Nhi.
Nàng âm thầm trở về Xuân Viện, con đường từ Đông Viện và Xuân Viện còn phải qua một rừng trúc, nàng thẫn thờ đi trong đó mà không phát giác ra sau lưng có người.
Trước mặt tối sầm, Quân Hoa bị đánh ngất ngã vào lòng nam nhân.
- Xin lỗi, ta biết ta làm vậy là ích kỉ, nhưng ta không còn cách nào khác
Nam nhân nỉ non nhưng nữ nhân đã bất tỉnh làm gì có thể nghe được nữa, nàng bị đưa đến một căn phòng sạch sẽ rồi bỏ lại đó.
" Đầu ta đau quá, ta bị làm sao thế này? Những hình ảnh này là sao?"
Từng mảng kí ức hiện lên, Quân Hoa trong vô thức chỉ biết đầu mình rất đau, nàng cảm nhận trong đầu dần dần có vô số hình ảnh đang nối tiếp xuất hiện.
Nữ tử bạch y nằm trên giường, không biết nàng đã thấy những gì mà hai tay nắm chặt đến nỗi lộ rõ khớp xương.
- Nàng tỉnh rồi sao?
Họa Tử Nguyệt đi đến bên giường ngồi xuống, nàng chợt mở to đôi mắt nhìn lên trần nhà, ánh mắt không hề có tiêu cự.
Quân Hoa nhớ lại tất cả rồi, nhớ lại nơi nào mới chính là nhà của mình, thì ra đúng như lời Họa Tử Nguyệt nói, nàng và hắn là kẻ thù.
Nàng nở một nụ cười tự giễu, lúc trước còn mạnh miệng thề thốt rằng sẽ tự tay gi3t chết hắn, bây giờ lại đi yêu chính kẻ thù của mình.
- Sao ngươi lại ở đây?
- Nàng không muốn nhìn thấy ta đến vậy sao?
- Đúng vậy, nam nhân các người không có kẻ nào đáng tin
- Ta không đáng tin, vậy hắn thì đáng tin có đúng không?
Họa Tử Nguyệt đau lòng vì nàng không hề tin tưởng hắn, nhưng cũng phải, hắn lấy tư cách gì đau lòng khi mà mình cũng đang lợi dụng nàng.
- Ta nói không có nam nhân nào đáng tin, ngươi không nghe rõ sao, kể cả...!hắn
- Hắn thật ra là muốn lừa gạt tình cảm của nàng để lấy máu tim của nàng, người hắn yêu là Tô Nguyệt...
- Đủ rồi!
Nàng tức giận cắt lời hắn, khí lạnh nơi đáy mắt càng ngày càng tăng, nàng ghét nhất là có kẻ lừa gạt nàng, càng ghét kẻ tự cho là đúng xen vào việc của nàng.
- À phải rồi, bây giờ ta nên gọi ngươi một tiếng hoàng thượng...!hay gọi ngươi là Ti Nguyệt các chủ nhỉ?.