Quân Hoa thảnh thơi ngồi trước hồ sen câu cá, do ở phủ của hắn nên nàng đành thu lại bớt nghịch ngợm, chứ nếu ở Ngọc Lam môn là nàng đã nhảy xuống đó để bắt rồi.
Chán chường ngồi đó cả buổi mà chẳng được con cá nào, nàng vứt cả cần câu sang một bên xắn ống tay áo.
Kiên nhẫn đến chừng này đã là giới hạn của nàng rồi.
- Này, nghe nói ngươi là nữ nhân ca ca ta dẫn về lúc sáng.
- Ca ca ngươi là ai?
Nàng khó hiểu, cô nương này từ đâu ra xuất hiện còn hỏi nàng như vậy chứ, nghe điệu bộ hẳn là người quen của hắn.
- Ca ca ta tên Doãn Trì Uyên
- À, thì ra là vậy, vậy ngươi tên gì?
- Ta là Doãn Ngưng Lạc, còn ngươi?
- Ta là Ngọc Quân Hoa
Doãn Ngưng Lạc đánh giá nàng một vòng, nàng cũng đánh giá nàng ấy, hai người đi vòng vòng nhìn nhau.
- Này, ngươi đến tìm ta làm gì thế?
- Không có gì, chỉ là tò mò, có điều ngươi còn xinh đẹp hơn cả yêu nữ kia, xem ra có người giúp ta chèn ép ả rồi.
- Yêu nữ nào?
- Ngươi không biết đâu
- Mà thôi bỏ qua chuyện đó đã, muốn ăn cá nướng không?.
- Cá nướng ở đâu?
- Ở đó
Nàng chỉ tay xuống hồ sen, hai người nhìn nhau cười gian xảo, đám cá đó hôm nay phải được một phen càn quét của bọn họ rồi.
Ùm, Ùm
Hai nữ nhân nào đó phấn khích nhảy xuống hồ vừa hay hắn cùng Đoạn Hồn đi tới, có điều bọn họ chỉ nhìn thấy cảnh hai người từ lúc sắp chạm mặt nước thôi.
- Tông chủ, hình như hai người họ bị rơi xuống hồ rồi
- Mau cứu người
Hai nam nhân cũng nhảy xuống dưới, Đoạn Hồn thấy Doãn Trì Uyên bơi về phía Quân Hoa nên bản thân thì đi cứu Doãn Ngưng Lạc.
Còn phần hai nữ nhân nghịch ngợm thì lại tưởng hắn tức giận vì chuyện hai người nghịch ngợm nên muốn bắt bọn họ, cả hai bất chấp mà bơi hại hắn cùng Đoạn Hồn ra sức mà đuổi theo.
Đàn cá bị bốn người trong hồ quậy cho bơi tán loạn, sau một hồi ngươi truy ta đuổi nàng còn có cả Ngưng Lạc bị tóm đưa lên bờ.
- Này, mấy người các huynh làm gì đấy?
- Ta hỏi nàng mới đúng
- Bọn ta chỉ muốn bắt cá lên nướng thôi mà!
- Bọn ta thì tưởng hai người bị rơi xuống đó
Thì ra là hiểu lầm cả, nàng và Ngưng Lạc đều biết bơi, bọn họ không nên nghĩ như vậy mới đúng.
- Còn ta, ta biết bơi mà, hai người biết chứ có phải không biết đâu
- Thuộc hạ quên mất
Đoạn Hồn gãi đầu, hắn quên mất tiểu thư nhà mình biết bơi mà đi cứu, rốt cục còn bị chất vấn.
- Thôi bỏ đi, các người hại đàn cá chạy mất rồi, phải làm sao bây giờ?
- Đừng bắt mấy con cá đó nữa, hai người mau thay y phục rồi đến sảnh chính dùng bữa đi
- Biết rồi!
Hai nữ nhân ngoan ngoãn đáp lại rồi đi thay y phục, bọn họ đều chẳng có ai khô cả.
! ----------------!
Mùi trầm hương lan tỏa trong không khí, khói trắng bay lượn lờ.
Trong thư phòng của Ngọc Thiên Tầm còn có thêm hai nam nhân trung niên khác.
- Thiên Tầm huynh, sắp tới đại hội võ lâm, tin đồn về Huyết Liên Hoa ngày càng nhiều.
Người nói chính là Hoa Vãng Thiên, giáo chủ Phục Hoa giáo còn là phó minh chủ đương nhiệm.
- Đúng vậy, chỉ e đến lúc đó người của các môn phái sẽ tranh giành nhau, đổ máu là điều khó tránh khỏi
Nhiêu Lẫm dạo này còn có nghe không ít tin đồn về nó, bảo vật như vậy ai mà không thèm muốn chứ, có điều tranh giành đến người chết ta sống vậy thì có ích gì.
Ông là trang chủ của Vân Chiêu sơn trang, ba người là ông, Ngọc Thiên Tầm còn có cả Hoa Vãng Thiên là bằng hữu lâu năm, nay không thể không ngồi lại bàn bạc đối sách.
- Aiz, sức hấp dẫm của nó quá lớn, chúng ta cũng không thể làm gì hơn là tìm cách giảm bớt thương vong.
Điều này khiến ông mấy ngày nay lo lắng, Huyết Liên Hoa một trăm năm mới nở một lần, nay lại nghe đồn nó nở trước ngày đại hội võ lâm một ngày, chẳng phải đến lúc đó sẽ càng thêm hỗn loạn hay sao?
Dạo này còn có thêm một tin đồn khác, trên võ lâm xuất hiện một thế lực thần bí.
Nghe nói chủ nhân của Minh U các là một nam nhân không rõ dung mạo, hắn xuất quỷ nhập thần khiến mọi người không ai nắm được hành tung.
Tại một nơi âm u lạnh lẽo, nam nhân tựa một vị Tu La ngồi trên ghế chạm khắc tinh xảo, đôi con ngươi lóe lên sắc đỏ quỷ dị, xung quanh bao bọc bởi luồng khí hắc ám dày đặc.
- Các chủ, đã cho bắt người đến, người có cần ngay lúc này luyện chế
- Không cần vội, tin đồn bản tọa bảo ngươi truyền ra, đã làm xong chưa?
Giọng nói của nam nhân này lại có chút trầm, nghe như âm thanh đến từ địa ngục khiến người nghe lạnh sống lưng.
- Bẩm các chủ, đã làm xong rồi
- Lui xuống đi
Tên thuộc hạ ngoan ngoãn lui xuống, hắn một mình ngồi đó tự lẩm bẩm mấy câu.
- Hàn Liên, nàng đợi ta, bây giờ nàng quên ta cũng không sao, đến khi tìm được đóa hoa kia có thể khiến nàng nhớ lại tất cả mà ở bên ta rồi.
! ----------------!
- A Uyên, huynh xem ta này
Quân Hoa sau khi làm quen được vài ngày liền ngày nào cũng bám theo hắn chọc ghẹo, nàng cứ suốt ngày A Uyên, A Uyên khiến hắn mỗi lần chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.
- Lần này nàng lại bày trò gì chọc ta nữa đây?
- Đâu có gì, huynh lại gần đây một chút đi, ta có thứ này cho huynh xem
Hắn biết nàng nhất định là đang bày trò chỉ là thấy nàng vui vẻ như vậy không nỡ vạch trần, đại ma đầu như hắn có khi nào bị nữ nhân đi theo trêu chọc đâu chứ, mà nếu có cũng bị hắn sớm tiễn đi về tây phương cực lạc.
- Cái gì vậy?
- Huynh xem, ngạc nhiên chưa!
Nàng mở tay ra, một con sâu róm đang bị nàng bỏ vào cái lọ nghoe nguẩy không ngừng.
- Nàng! nàng sao lại dám bắt nó để dọa ta
- Ha ha, sợ chưa
- Hừm, ba cái trò vặt vãnh đó, bản tọa là ai mà phải sợ chứ
Nghe hắn nói nàng càng khẳng định là hắn sợ, mỗi lần nàng đưa mấy thứ khác hắn đều giả bộ ngạc nhiên, duy lần này lại cố tỏ ra không sợ.
Con người này hay thích làm trái lòng mình quá đi, mà không ngờ nha, đại ma đầu danh chấn giang hồ lại sợ một con sâu róm bé tẹo.
- Có thật là huynh không sợ không?
Nàng híp mắt đưa mặt lại gần hắn mà nhìn hắn, Doãn Trì Uyên cách nàng rất gần đủ để hắn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ người nàng.
Tim không hiểu vì cớ gì đập loạn, hắn có hơi lúng túng mà quay mặt đi chỗ khác.
- Sao vậy? Giận rồi đấy à?
- Không phải
- Thật không?
Biết hắn xấu hổ nàng còn cố chọc hắn, Doãn Trì Uyên quay mặt đến đâu nàng liền di chuyển đi theo đến đó.
- Thật mà, nàng đừng chọc ta nữa
- Nhưng mà ta không chọc huynh sẽ thấy trong lòng trống rỗng, ăn cơm không ngon, phải làm sao bây giờ?
Mặt ai kia đã đỏ đến tận mang tai, hắn quay đầu đi nơi khác, nàng ghé sát vào hắn mà nói, hắn bất ngờ quay lại.
Hai người đồng loạt nhảy ra sau một bước, vừa nãy hắn xoay mặt qua khiến mũi hai người chạm nhau.
- Ta nhớ còn có chút việc, nàng hay là tìm Ngưng Lạc đi
- Ta biết rồi, huynh đi trước đi
- Được, vậy ta đi trước
Từ xa nhìn vào có vẻ hắn vẫn một bộ thong dong nhưng chỉ có nàng biết rõ hắn đang muốn chạy trối chết.
Chọc nam nhân này thật là thú vị quá đi nha!
Đợi không còn bóng dáng của hắn đâu nàng mới chạy đến chỗ Ngưng Lạc.
Có vẻ như tính tình hai người giống nhau, ở cùng rất hợp nên chẳng mất mấy chốc đã xưng tỷ gọi muội, cùng nhau đi phá phách khắp nơi.
- Ngưng Lạc, muội có đó không?
- Muội ở đây, Hoa tỷ tỷ
Ngưng Lạc đang làm gì đó sau bụi cây, thấy nàng liền hô lớn, nàng theo đó mà đến chỗ nàng ấy xem thử.
- Tiểu Lạc, muội đang làm cái gì thế?
- Tỷ nhìn xem, hoa thược dược này có rất nhiều phấn
- Nhưng muội lấy phấn hoa làm gì chứ?
- Triệu Yêu Quái kia dị ứng với phấn hoa, nghe nói nàng ta hôm nay sẽ đến đây
Triệu Yêu Quái trong miệng Ngưng Lạc còn có thể là ai khác ngoài Triệu Ngữ Diên cung chủ Vạn Yêu cung.
- A, là muội muốn cho nàng ta một ít phấn hoa đấy à, sao không bảo sớm, ta giúp muội một tay
- Được, lấy càng nhiều càng tốt, tốt nhất có thể lấy phấn hoa đập chết ả
- Ừm, cho ả biết tay
Mặc dù nàng không biết nàng ta là quỷ thần phương nào nhưng nghe Ngưng Lạc kể, nàng ta không phải người tốt, với lại trong lòng nàng còn có chút không thích nàng ta.
.