Tiêu Kiệt Minh nghe xong cũng không nói gì, dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà người ta.
Hai người xuống lầu, Tống Cảnh Chỉ tiếp tục về nhà chuẩn bị cơm tối.
"Anh cảm thấy Trần Vệ Dân sẽ xử lý thế nào?" Đường Tiêu Tiêu có chút tò mò.
"Anh đã gặp Trần Vệ Dân vài lần, không phải là người cầm lên được mà bỏ xuống không được, có lẽ sẽ từ hôn."
Chỉ cần là người có chút chính trực, ai có thể chịu đựng được việc chưa có tin tức hy sinh rõ ràng, mà vị hôn thê đã chạy tới đòi tiền đên bù? Ngày nào đó kết hôn, thật sự xảy ra chuyện gì, còn có thể trông cậy được gì chứ?
Đường Tiêu Tiêu gật đầu, người như vậy, từ hôn càng sớm càng tốt.
"Hôm nay canh cá nấu không tệ, uống nhiều vào." Anh nhìn canh cá trắng nõn trong nồi, rất là hài lòng.
"Được, nhớ cho chút dưa chua vào." Cô cười híp mắt nói.
Ngày hôm sau Tống Cảnh Chi được nghỉ, sau khi ăn bữa sáng xong, trước tiên anh giặt sạch ga giường và vỏ chăn, rồi cột sợi dây thừng ở dưới lầu để mà phơi lên.
"Ơ, chỉ huy Tống, việc nhà như này đều để phụ nữ làm, sao đàn ông có thể làm chứ?" Một thím mà Tống Cảnh Chi không quen biết đang phơi quần áo ở bên cạnh.
"Thím à, sao đàn ông lại không thể làm chứ? Chủ tịch đã nói nam nữ bình đẳng, mẹ cháu còn nói với cháu, thương vợ sẽ phát đạt nữa." Tống Cảnh Chi phơi xong thì câm chậu trở về.
"Lời này nói rất đúng, thím thật vất vả, việc trong nhà đều phải tự mình làm." Lúc này Tiêu Kiệt Minh cũng bưng chậu tới.
Trước đây anh ấy cũng từng bị thím này nói, mà trước đó toàn bộ viện gia chúc chỉ có mình anh ấy, lúc nghỉ ngơi sẽ làm việc.
Cho nên Lý Man không chỉ bị người ta nói, kết hôn ba năm không sinh con, còn bắt Tiêu Kiệt Minh làm việc, nên thường xuyên bị người ta cằn nhăn.
Hiện tại không chỉ có thêm Tống Cảnh Chi, còn có Lưu Quân, lúc ở nhà cũng sẽ làm việc, giặt quần áo phơi quần áo càng là chuyện thường tình.
Thím kia bị lời nói của Tiêu Kiệt Minh làm cho không biết phải nói gì, nói thẳng ra mấy người họ nói những lời như thế, phần lớn cũng vì hâm mộ.
Đàn ông trong nhà có thể giúp đỡ làm việc, có người phụ nữ nào chê đâu chứ?
Tống Cảnh Chi vỗ vỗ bả vai Tiêu Kiệt Minh: "Tôi lên lầu chờ anh." Hôm qua hai người đã hẹn hôm nay sẽ cùng đến cảng biển.
Sau khi về đến nhà, Đường Tiêu Tiêu lấy cho anh một cân đường đỏ và một cân đường trắng, còn có một ít phiếu và tiền.
"Mua nhiều tôm to và nghêu một chút, để làm nhiều tôm khô và nghêu khô, để gửi cho cha mẹ hai bên một ít. Anh cũng lựa mua cá luôn nhé."
"Được."
Vốn dĩ Đường Tiêu Tiêu định đi cùng, nhưng không thể đi xe đạp, đi tới đó cũng không gần, nên cô quyết định không đi.
Lý Mẫn ở sát vách cũng suy nghĩ đến việc phải đi bộ, nên không có ý định đi cùng, mà bởi vì Tiêu Kiệt Minh không biết đổi nên cô ấy dặn dò không ít.
Hai người đàn ông kết bạn lái xe đi, lưng đeo gùi chạy về phía cảng biển.
"Anh biết đổi không?" Tiêu Kiệt Minh hỏi.
"Có đi với vợ tôi vài lần, hẳn là không thành vấn đề." Tống Cảnh Chi nói.
"Vừa rồi vợ tôi nói tôi nghe rất nhiều, tôi cảm thấy hơi choáng váng, lát nữa anh phải giúp tôi đấy." Tiêu Kiệt Minh có chút chột dạ.
"Không thành vấn đề, lát nữa anh muốn đổi thì nói với tôi." Đối với điểm này thì Tống Cảnh Chi vẫn rất tự tin, khi còn bé ở trong thôn cũng thường xuyên đổi.
Đến cảng biển, gần như là Tống Cảnh Chi đổi cái gì thì Tiêu Kiệt Minh đổi cái đó.
"Vợ tôi muốn làm tôm khô gửi về quê, anh không cần đổi theo tôi." Tống Cảnh Chi dở khóc dở cười với hành vi của anh ấy.
"Vợ tôi nói, anh đổi cái gì thì tôi đổi cái đó."
Lý Mãn đúng là có nói như vậy, chủ yếu là cô ấy không biết cụ thể phụ nữ có thai không thể ăn hải sản gì, nhưng cô ấy không ngờ Đường Tiêu Tiêu lại bảo Tống Cảnh Chi đổi nhiều đến vậy.
"Được rồi, sau khi trở ve anh làm tôm khô, có thể để rất lâu, đến lúc đó anh cứ tới học theo tôi." Tống Cảnh Chi nhìn cái gùi đựng phân nửa tôm to của Tiêu Kiệt Minh mà nói.
"Cảm ơn, anh đúng là người anh em của tôi." Tiêu Kiệt Minh đẩy đẩy vai của anh.
"Hơ." Lúc làm nhiệm vụ, cũng không thấy anh gọi tôi là người anh em.