Trong phòng phía đông, Đường Tiêu Tiêu đã thu dọn đồ đạc xong, đang đi tới đi lui trong lòng.
"Em làm gì vậy?" Tống Cảnh Chi buồn cười nhìn cô.
"Anh nói xem bọn nhỏ đã ngủ chưa?" Từ khi bọn nhỏ ra đời, ngoại trừ lúc ở cữ, bọn nhỏ đều không rời khỏi cô.
"Chắc đã ngủ rồi, có mẹ ở đây, em cứ yên tâm đi." Tống Cảnh Chi an ủi ôm cô vào trong lòng.
"Anh, có hơi trướng." Cô nhỏ giọng nói: "Hay anh bế con tới đây đi."
"Lúc này, chắc chắn mẹ đã cho bú sữa bột rồi." Tống Cảnh Chi biết cô vợ nhỏ nhà anh không có nỡ.
"Hay em vào nhà tắm nặn ra đi?" Anh hỏi.
Cửa vang lên tiếng gõ cửa, cửa phòng không đóng, mẹ Tống đẩy cửa phòng ra, trong tay bưng một chén nước mạch nha.
"Tiêu Tiêu, đây là nước mạch nha, uống lợi sữa, mẹ đã bỏ đủ đường cho con rồi."
"Mẹ, bọn nhỏ ngủ chưa ạ?" Đường Tiêu Tiêu hỏi, cô vẫn có chút không yên lòng.
"Ngủ rồi, uống sữa xong thì ngủ, con cứ yên tâm đi." Mẹ Tống nhìn cô bưng nước mạch nha mà không uống, biết con dâu còn có chút do dự.
"Tiêu Tiêu, muốn cai sữa thì không thể do dự, chỉ có thể hạ quyết tâm, không tới vài ngày là có thể cắt sữa. Nếu con do dự thì chúng ta không cắt sữa vội." Mẹ Tống ý bảo Tống Cảnh Chi đi ra ngoài trước, ngôi xuống bên cạnh con dâu, nắm tay cô nói.
Tống Cảnh Chi nhìn vợ mình một cái, trong mắt mang theo sự đau lòng, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.
"Mẹ, chỉ là chúng còn quá nhỏ, con không đành lòng." Cô tựa vào vai mẹ Tống, giọng nói trâm thấp.
"Đứa nhỏ là thịt từ trên người mẹ rơi xuống, làm mẹ đương nhiên sẽ thấy không nỡ." Mẹ Tống vuốt ve tóc con dâu.
"Nếu con không nỡ thì chờ khi các con chuẩn bị về Kinh Thị thì chúng ta cắt sữa, cũng như nhau cả."
"Mẹ, bây giờ cắt luôn đi a Dù sao sớm muộn gì cũng phải cắt sữa, nếu đã bắt đầu thì cũng không nên bỏ dở nửa chừng.
"Được rồi, vậy đã nói rồi đó nhé, cho dù đứa nhỏ khóc tội đến nhường nào, con đau lòng ra sao cũng không thể tới ôm chúng." Mẹ Tống nghiêm túc nói.
"Được, mẹ."
Chờ sau khi bọn nhỏ tỉnh lại, cả nhà chuẩn bị đến nhà Tống Kiến Quốc.
Khi mẹ Tống ôm An An, cô bé nhìn thấy Đường Tiêu Tiêu, từ lúc ngủ trưa đứa nhỏ đã không thấy mẹ nên bắt đầu kêu ê a ê a.
Thế nhưng Đường Tiêu Tiêu chỉ nhìn cô bé một cái, rồi cố ý tránh đứa nhỏ đi tới bên cạnh Tống Cảnh Chỉ.
Thấy mẹ không để ý tới mình, An An lập tức tủi thân, cái miệng nhỏ nhắn xẹp xuống bắt đầu òa khóc.
Tống Cảnh Chi quay đầu nhìn về phía vợ mình ở bên cạnh, chỉ thấy vợ mình muốn quay đầu nhìn thử, anh lập tức dùng thân hình chặn tâm mắt của cô. Bình Bình được cha Tống bế thì lại yên tâm ở trong lòng của ông nội, thấy em gái khóc, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé về phía cô bé.
An An khóc suốt dọc đường đến nhà ông bác, thím Ngô ở trong bếp nghe được động tĩnh cũng nhanh chóng đi ra.
"Có chuyện gì thế?"
"Đang cai sữa." Mẹ Tống dở khóc dở cười, giọng An An rất lớn, trên đường đi bà có dỗ như thế nào cũng vô ích. Cháu gái nhỏ giống thể biết mẹ ở đâu, liều mạng gào thét về phía Đường Tiêu Tiêu.
"Tiêu Tiêu vào phòng chị dâu của cháu trước đi, đứa nhỏ không thấy cháu, lát nữa sẽ khỏi thôi." Thím Ngô cười nói.
"Vâng, bác." Đường Tiêu Tiêu lên tiếng, đi vê phía phòng của Bốc Ngọc Lan.
Con gái nhỏ của nhà Bốc Ngọc Lan sắp hai tuổi, đã biết đi biết chạy, Thạch Đầu cũng đã trưởng thành.
"Chị dâu." Lúc Đường Tiêu Tiêu vào phòng, Bốc Ngọc Lan vừa thay quần áo cho Nữu Nữu.
"Tiêu Tiêu đến rồi à, mau vào ngồi đi." Bốc Ngọc Lan mỉm cười chào hỏi: "Thạch Đầu dẫn Nữu Nữu ra ngoài chơi với em trai em gái đi."