Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 217



Bọn nhỏ còn đang ngủ, cô quyết định rửa mặt trước rồi mới gọi bọn nhỏ dậy.

Anh không có từ chối, đúng là nếu phải chờ ăn chung cùng vợ con thì anh sẽ đến huấn luyện chậm.

can một miếng bánh quay anh nhíu đôi mày lại.

"Bánh quẩy này em đừng ăn thì hơn." Anh xoay người nói với Đường Tiêu Tiêu đang đánh răng ở trong viện.

"Sao thế? Khó ăn à?" Cô quay đầu lại nhìn về phía anh, hiếm khi nào thấy Tống Cảnh Chi cảm thấy có gì đó khó ăn.

"Rất cứng, có lẽ là bột không nở được tốt." Cuối cùng mấy cái bánh quẩy đều để cho anh ngâm ở trong sữa đậu nành rồi ăn hết luôn, hương vị của sữa đậu nành cũng làm cho anh thở dài, nó nhạt nhẽo như nước.

"Em cảm thấy nếu cha mẹ tới đây bán điểm tâm thì có lẽ việc buôn bán sẽ tốt lắm." Giữa trưa khi Tống Cảnh Chỉ trở về thì Đường Tiêu Tiêu nhắc tới chuyện này với anh.

"Sao? Bánh bao ăn cũng không ngon?" Anh vừa xào đồ ăn, vừa hỏi.

"Bữa sáng em làm mì sợi cho bọn nhỏ." Cô nói.

Vốn là khi Bình Bình và An An nhìn thấy điểm tâm là bánh bao thì rất vui vẻ.

Kết quả hai bạn nhỏ vừa mới ăn thử một miếng thì đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, bởi vì hai người đã dạy chúng không thể lãng phí lương thực nên bọn chúng không có nhổ ra.

"Mẹ, bánh bao này thật khó ăn."

Trước kia bọn nhỏ ăn bánh bao không phải do trong nhà làm mà là mua ở tiệm bánh bao ở trước cửa viện gia chúc, cho tới bây giờ vẫn chưa hề xuất hiện tình trạng giống thế này.

Đường Tiêu Tiêu lấy bánh bao mà bọn nhỏ đang cầm trên tay cắn một miếng, sau đó cô quyết định làm mì sợi cho bọn nhỏ ăn ngay.

"Tiệm bánh bao này khai trương ngày đầu tiên à?" Có phải thời gian quá gấp nên mới không đợi cho bột nở tốt hay không? Nếu không thì sao lại vừa chua vừa cứng như thế chứ?

"Không phải, mấy lân trước anh đến đây đã thấy mở bán rồi ấy chứ." Trước đó có mấy lần anh lại đây dọn dẹp tứ hợp viện thì đã nhìn thấy tiệm bánh bao này rồi.

"Vậy anh thấy có người khác mua không?"

Ac, hình như không có." Anh lắc đầu.

"Hiện giờ đi mua đồ vật này nọ phải cố gắng đi đến những nơi buôn bán tốt mới được."

Phương diện này Đường Tiêu Tiêu vẫn có hiểu biết hơn, hiện tại vừa mới duy trì việc buôn bán của cá thể.

Có vài người trong túi có một ít tiền thì muốn thử sức một chút, hiện tại vẫn còn trong thời gian thử nghiệm, thật ra chính họ có biết bản thân mình thích hợp với việc này hay không cũng không chừng.

Đôi khi, bạn ở nhà làm bánh bao cho cả nhà ăn, chỉ làm tâm mười cái nên ăn rất ngon, nhưng nếu bạn phải làm rất nhiều mà còn phải tính toán chi phí hao tổn, thì nhất định sẽ xảy ra việc không nắm vững các loại phối liệu. Cho nên việc làm đồ ăn sau này cũng phải châm chậm mới hiểu rõ được.

Mấy buổi tối tiếp theo, dưới sự quan sát của vợ chồng son thì An An cũng có đi đến giường họ vài lần.

Cuối cùng, vào tối ngày thứ sáu, hai vợ chồng đợi cho đến mười hai giờ tối cũng không thấy đứa con gái nhỏ của mình lại đây.

Tống Cảnh Chi lo lắng đi qua nhìn xem thì thấy con gái nhỏ của anh đang ôm búp bê nhỏ của cô bé ngủ say.

Từ đó, rốt cuộc An An không hề chạy đến đuôi giường của cha mẹ ngủ vào nửa đêm nữa.

Cha Tống mẹ Tống đến Kinh Thị sau khi bọn họ chuyển nhà được nửa tháng, trong khoảng thời gian này Tống Cảnh Chi cũng lục tục nhận được khá nhiều bao hành lý.

Chờ đến khi Tống Cảnh Chi lái xe quân dụng xe đi đón cha mẹ thì không tránh khỏi bị số đồ vật mà bọn họ mang đến dọa sợ, nhất là trên lưng cha Tống còn đang vác gốc cây trà của mẹ Tống, khiêng cả cái cối giã xưa cũ ở trong nhà đến nữa.

"Cha mẹ, hai người lên xe lửa bằng cách nào thế?" Tuy rằng anh đã mua vé xe giường nằm trước cho họ rồi, nhưng một đám hành lý nhồi vào trong xe như thế này thì hai người lớn tuổi như họ rốt cuộc là làm bằng cách nào để mang lên xe lửa?

"Anh cả của con cùng với Hà Vũ còn có mấy thanh niên trong thôn nữa cùng đưa chúng ta lên xe lửa rồi mới trở về." Cha Tống cười nói.

Lúc xuống xe thì Tống Cảnh Chi có biết, có vài người trẻ tuổi còn có nhân viên phục vụ giúp đỡ hai người họ mang hành lý xuống xe, Tống Cảnh Chi còn nói vài câu cảm ơn với mấy người họ.