Thấy vậy, ánh mắt người phụ nữ thoáng lộ vẻ thất vọng, sau đó đưa một hộp giữ nhiệt trong tay cho Tô Mộc Dao, “Đây là đồ ăn đặc sản quê tôi tự tay làm, tôi muốn nói là nhờ cô gửi cho anh Thành và cảm ơn anh ấy lần trước đã giúp tôi..."
Mang theo đồ ăn? Mặc dù lý do rất tốt, Tô Mộc Dao cảm thấy đây có vẻ là không chỉ đơn giản muốn đưa đồ ăn mà còn có ý khác. Nhưng cô cũng không để ý, dùng tay phải tiếp nhận, "Vậy cảm ơn, tôi còn có thể giúp cô gì không?"
Đôi mắt to tròn của Tô Mộc Dao nhìn người phụ nữ trước mặt, ý tứ rất rõ ràng, chính là, nếu có điều gì muốn nói thì nói luôn một thể đi.
"Không có việc gì nữa, vậy tôi đi trước..." Cô ấy có chút thất vọng, vẫn là không có nhìn thấy được Mặc Dục Thành, nhưng nhìn trang phục Tô Mộc Dao đang mặc, cô ấy đại khái có thể hiểu được quan hệ giữa Mặc Dục Thành và Tô Mộc Dao.
Xoay người đi tới cửa, Tô Mộc Dao dùng chân đá cánh cửa đóng lại, tay phải cầm hộp giữ nhiệt? Đem hộp giữ nhiệt đặt ở trên bàn ăn, không chút khách khí trực tiếp mở ra...
Nhìn thứ nhỏ như trứng cuộn màu vàng bên trong còn đang bốc hơi nghi ngút, Tô Mộc Dao bóp một cái bỏ vào miệng, thật sự rất ngon... Nhưng sau khi ăn xong, cô mới nhớ tới một chuyện, cô còn chưa đánh răng.
Sau khi nhận bàn chải đánh răng từ Mặc Dục Thành đánh xong, Tô Mộc Dao ngồi xuống bàn ăn và bắt đầu ăn sáng... Nhưng đối với cháo trắng do anh nấu, cô chỉ ăn hai muỗng còn lại chỉ ăn đồ người phụ nữ kia đem đến.
Thấy cô chỉ là tùy tiện ăn, trên trán Mặc Dục Thành xuất hiện đầy vạch đen, sau đó anh dứt khoát thu đồ ăn vặt, " Ăn cháo đi!"
"Cháo không có mùi vị gì..." Tô Mộc Dao lẩm bẩm nói. Tay quấy cháo trong bát nhưng không chịu ăn.
“Mới vừa hạ sốt, không nên ăn quá nhiều đồ ăn nhiều dầu mỡ.” Mặc Dục Thành nhàn nhạt nói, sau đó một mình ăn nốt phần còn lại, điều này cũng khiến cho cô không phải nghĩ tới những đồ ăn vặt kia.
Ừm? Tô Mộc Dao tựa hồ nghe được cái gì... "Tôi phát sốt sao?"
Mặc Dục Thành nhẹ giọng ậm ừ, thấy cô tựa hồ không nhớ ra, liền nói: "Vết thương nhiễm trùng, nên phát sốt."
Nghĩ đến lúc Mặc Dục Thành tàn nhẫn tấn công, Tô Mộc Dao bây giờ vẫn cảm thấy rất đau đớn ... “Các động tác của anh rất điêu luyện, giống như một đao phủ, chính xác và gọn gàng, anh đã từng bị vết thương do đạn bắn sao?"
Đối với câu hỏi ngây thơ của cô anh nhàn nhạt đáp, " Em nghĩ rằng nhiệm vụ của tôi không nguy hiểm sao? Không chỉ có loại vết thương này, tôi còn bị những vết thương nghiêm trọng hơn thế này."
Sau khi ăn sáng xong, Tô Mộc Dao nhớ ra cả đêm cô không về nhà, mặc dù bình thường cô hay ở trong cửa hàng nghỉ ngơi, nhưng tối hôm qua cô đã nói trước với bố mẹ rằng cô sẽ về, điều này chắc chắn khiến họ cô rất lo lắng.
Nghĩ như vậy, cô đi vào trong phòng nhìn một vòng, lại không thấy túi của mình đâu... Cô nhớ lúc đó mình trốn trong ngăn tủ, chẳng lẽ lại để quên ở đó sao?
Nhìn thấy Tô Mộc Dao quanh quẩn trong phòng, anh nghĩ rằng cô muốn gọi điện thoại cho người nhà, lập tức đưa điện thoại di động cho cô, “ Tôi quên mang túi của em về, dùng cái này gọi trước đi.”
Sau khi lấy điện thoại di động của Mặc Dục Thành, Tô Mộc Dao chỉ nhớ số điện thoại của mẹ mình ... Gần như ngay khi điện thoại kết nối, cô đã nghe thấy giọng nói của mẹ mình " Dao Dao, là con phải không?"
"Mẹ ... " Đột nhiên , nghe những lời lo lắng của Diệp Thục Thư, Tô Mộc Dao cảm thấy mũi mình cay cay.
Nghe thấy giọng nói của Tô Mộc Dao, Diệp Thục Thư cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, Tô Anh Thiên ở một bên cũng thở phào nhẹ nhõm, "Hỏi Dao Dao, con bé hiện đang ở đâu, có gặp nguy hiểm không?"
Tô Mộc Dao trả lời: "Con ở đây với Mặc Dục Thành, đêm qua là anh ấy cứu con. Hiện tại bây giờ rất an toàn.”
“ Trước tiên, đừng quay lại có biết không? Và cũng đừng đến cửa hàng, mẹ đã giải thích với Nhan Ni cho con, trong thời gian này con phải cẩn thận. ” Diệp Thục Thư cảnh cáo, nhưng lời nói của bà, càng khiến Tô Mộc Dao cảm thấy lo lắng hơn. Nói một cách hợp lý, không phải cô nên được yêu cầu quay lại nhanh chóng sao? Tại sao lại nói với cô không được quay trở lại?
Chẳng lẽ...Nghĩ đến khả năng kia, Tô Mộc Dao vội vàng hỏi: "Mẹ, bố ra chuyện gì sao? Bố mẹ thì sao? Có nguy hiểm gì không?"
Diệp Thục Thư trong lòng khẽ thở dài, nhưng không nói gì. Thấy vậy, Tô Anh Thiên tiếp nhận điện thoại, " Dao Dao, con không tin tưởng bố sao? Mẹ và bố không sao. Nhưng lần này những người đó nhắm vào con, chúng ta lo lắng con sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ."
Thấy rằng những gì bố mình nói có lý, Tô Mộc Dao không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý ở lại nhà của Mặc Dục Thành trước.