Quân Hôn Này, Chúng Ta Cùng Vun Đắp

Chương 8: Minh Lãm rời đi.



Cả ngày đi lại vì quá mệt mỏi nên Ngọc Lam mặc dù ngồi dựa tường cũng vẫn ngủ say không hề biết Minh Lãm đang ngồi trên giường nhìn cô,anh không hiểu vì sao bản thân lại không thể ngủ trong khi cô vợ hờ lại ngồi ngủ trên đất đầu hết ngả bên trái rồi lại ngả qua bên phải mà không tỉnh giấc.Ông bà ta vẫn thường nói:" Thức đêm mới biết đêm dài " nên khi Minh Lãm nghe thấy tiếng gà gáy thì anh đã dứt khoát rời giường để vệ sinh cá nhân xong mặc quân trang đeo balo lên vai rồi đi qua phòng mẹ thì mẹ anh cũng đã tỉnh giấc,giọng anh đầy tình cảm cất lên:

- Thưa mẹ! Con xin lỗi vì sự việc ngày hôm qua và bây giờ thì mẹ lại là người phải chịu hậu quả khi con đã rước về một người con dâu mà cả con và mẹ đều không ưng nhưng giờ con chẳng thể có cách xử lí nào tốt hơn được nên mẹ ở nhà cứ thẳng tay dạy dỗ cô ta bởi nếu như nhà mẹ đẻ không dạy dỗ cô ta là một người tử tế thì con tin mẹ sẽ làm được bởi dù gì sau năm năm cô ta cũng sẽ phải rời khỏi đây để có một cuộc sống mới.Mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe đợi con trở về.....chào mẹ con đi.

Mẹ anh nước mắt đã rưng rưng bởi con trai bà còn ba ngày phép nữa mới hết vậy mà không ở nhà thêm lại chọn cách rời đi mà cứ như lời con trai đã nói thì trong vòng năm năm bà khó mà có cơ hội gặp được con nhưng thôi giờ Minh Lãm phấn đấu trong môi trường quân đội thì bà cũng yên tâm nên nhẹ nhàng động viên con:

- Mẹ hiểu con mà, chuyện ở nhà con cứ yên tâm mẹ chỉ mong có một ngày được nhìn thấy con thành công đó là được lên quân hàm mà con mong muốn.Mà Ngọc Lam chưa dậy nấu bữa sáng cho con để con bụng đói cứ vậy rời đi sao?.



Mặc dù Minh Lãm không ưa gì Ngọc Lam nhưng cả ngày hôm qua cô ta cũng dọn dẹp và rửa hết gần ba mươi mâm bát đĩa nên nói giúp cô ta một lần:

- Thôi mẹ à, tí con lên xe ăn tạm cái bánh cũng được,con đi đây thưa mẹ mà trời sáng sớm lạnh lắm mẹ cứ nằm trêm giường không chân lại nhức thì khổ.

Minh Lãm sau khi chào mẹ xong đi ra ngoài đã thấy Minh Tiên dắt xe máy ra ngoài sân nói:

- Anh tính đi bộ ra ngoài đầu làng hay sao mà không gọi em dậy? Cũng may khi nãy em giật mình dậy nên mới có cơ hội chở anh trai đấy, mời thủ trưởng lên xe.

Minh Tiên đưa tay ra hiệu mời anh trai mà Minh Lãm nhìn sao cũng thấy cô em gái này thật đáng yêu nên đưa tay xoa xoa đầu em gái nói:

- Cái con bé này,chỉ giỏi bày trò thôi,em lên xe ngồi đi để anh chở.



Sáng sớm tinh sương, những tia nắng nhẹ đầu tiên chiếu xuống mặt đất khiến cho con người ta thấy thật khoan khoái và nhất là cái không khí trong lành ở vùng làng quê này thật ngọt ngào thanh khiết khiến cho con người ta như hòa mình vào thiên nhiên.Trên đường làng sáng sớm rất thưa người và Minh Lãm chạy xe chầm chậm để hít thở không khí quê nhà rồi lên tiếng dặn dò em gái trước khi đi xa:

- Em ở nhà nhớ chăm sóc mẹ thật tốt đấy còn miếng vườn kia em hãy nói với Ngọc Lam kể từ hôm nay đó sẽ là việc của cô ấy bởi cô ấy ở nhà chúng ta phải làm thì mới có ăn chứ cô ta không phải đến để làm bà hoàng.

Minh Tiên nghe anh trai nói về Ngọc Lam một cách khinh bỉ thì bĩu môi nói:

- Em không hiểu hết chuyện của hai anh chị nhưng hồi chúng em còn học chung khối tuy không cùng lớp nhưng em cũng biết ít nhiều về tính cách của chị Ngọc Lam nên em tin chắc chị ấy không phải loại người như anh nói.Nhưng thôi anh đã nói vậy rồi thì em tin thời gian sẽ là câu trả lời rõ ràng nhất về con người của chị ấy.

Mà lúc này ở nhà Ngọc Lam cũng đã tỉnh ngủ ngay khi Minh Lãm vừa rời giường,cô đã ngã đầu vào tường và cố gắng giữ nguyên tư thế nhắm mắt giả vờ vẫn còn ngủ để không bị khó xử khi anh đang còn ở nhà.Nhưng có một sự thật là nơi trái tim cô đang đập nhanh bất thường bởi kể từ khi cô có trí khôn đến giờ và được ba mẹ đưa đến nhà anh chơi thì trong mắt cô chỉ toàn là hình ảnh của anh mà thôi, vì vậy giờ anh lại sắp rời đi trong năm năm không trở về thăm nhà mà lí do là tại cô thì cô lại không khỏi tự trách bản thân sao lại toàn gây ra những chuyện rắc rối với người cô thương.

Khi Minh Lãm và Minh Tiên lái xe rời đi thì Ngọc Lam đứng nép mình sau cánh cửa sổ mà nhìn theo bóng dáng anh cho đến khi hai anh em họ đi xa khuất, đang lúc cô đứng thất thần thì giọng mẹ anh từ trong phòng vang lên:

- Trời sáng bảnh ra rồi mà cô vẫn còn ngủ được sao Ngọc Lam? Mau dậy cơm nước cho tôi ăn rồi còn uống thuốc nữa,đúng là đứa con gái chẳng có phép tắc lễ nghĩa gì bảo sao ai cũng ghét.