Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânKhi hắn trực tiếp nói gặp giám đốc trung tâm mua sắm, nữ nhân viên bán hàng sắc mặt lập tức thay đổi, lại nghe hắn nói hắn họ Lục, nữ nhân viên mù mờ không hiểu rõ vấn đề.
“Còn không gọi?” Mọi người đều biết Lục Hành Tung không phải người có tính tình tốt, thậm chí hắn không phải là người có kiên nhẫn, đợi hai giây không thấy nhân viên hành động hắn liền nhíu mi, gọi bảo an đi ngang qua lại, để bảo an gọi giám đốc đến.
Bảo an cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn thành thật chạy vội gọi giám đốc đến.
Chỉ 5 phút sau, giám đốc trung tâm mua sắm đã đi đến, xa xa nhìn thấy Lục Hành Tung hắn đã nhận ra, trên mặt nghi hoặc lập tức đổi thành như gió xuân thổi qua vẻ mặt tươi cười.
“Thật đúng là Lục Thiếu!” Trương giám đốc đi đến lập tức giơ tay muốn cùng Lục Hành Tung bắt tay nhưng Lục Hành Tung chỉ cúi đầu nhìn, không nhúc nhích, Trương giám đốc đành xấu hổ thu tay lại. Thật ra ông cũng không cảm thấy xấu hổ hay tức giận, “Vừa rồi nghe bảo an nói khách hàng họ Lục, tôi đoán khẳng định là Lục gia, thật không nghĩ tới là Lục Thiếu, ngài chắc mới từ bồ đội trở về thăm người thân?”
Trương giám đốc luôn miệng ngài, hơn nữa bị người ta lạnh mặt nhìn ông không có nửa điểm không vui, làm nữ nhân viên bán hàng và bảo an giật mình.
“Tôi đi với vợ đến, tôi muốn hỏi từ khi nào nhân viên trong trong trung tâm mua sắm có thể chỉ vào mặt vợ của Lục Hành Tung tôi mà mắng? Khi nào trung tâm mua sắm bán váy mà khách hàng đến mua đều không được chạm vào?” Hai cái thời điểm khi nào hỏi lại, Lục Hành Tung trong giọng nói tràn đầy lạnh lẽo, ánh mắt và giọng điệu không có độ ấm.
Hắn tức giận, rất tức giận.
Người phụ nữ hắn sủng trong lòng bàn tay không nỡ đánh nhẹ hay mắng chửi lại có thể bị người khác khinh thường.
Trương giám đốc vừa nghe lập tức chuyện gì đều hiểu rõ.
Đây là trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố, hầu hết là các cửa hàng cao cấp, đôi khi khó tránh khỏi sẽ có một số nhân viên bán hàng trông mặt mà bắt hình dong làm ra một ít chuyện đuổi người nghèo đến. Trương giám đốc cũng cảm thấy những người nghèo đó không phải khách hàng, nên loại chuyện này nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua, không nghĩ tới hôm nay vì nó mà hắn trêu trọc phải hoạ lớn.
Lục gia là người nào?
Lục gia tuy rằng vẫn luôn ở huyện nhưng trong thành phố thậm chí toàn bộ tỉnh, chỉ cần người có hơi chút bản lĩnh, ai không biết Lục gia?
Lục gia có chính là nhà máy chế biến thực phẩm và nhà máy sản xuất gạch, ngay cả chủ tịch trung tâm thương mại ở thời điểm thiếu vốn quay vòng đều tìm Lục Hải Hưng vay, hôm nay, cho dù chủ tịch hắn đứng ở chỗ này, gặp phải Lục thiếu nói chuyện đều phải khách khí.
“Cô đi phòng nhân sự, bảo tổng kết tiền lương, sau hôm nay không cần đi làm nữa.” Trương giám đốc nhanh chóng quyết định cho nữ nhân viên nghỉ việc, rồi vội vàng xin lỗi, “Lục Thiếu, ngài xem, hôm nay ngài đưa phu nhân tới trung tâm bị uỷ khuất là do chúng tôi không đúng, tôi trịnh trọng thay mặt công ty xin lỗi hai người, ngài và phu nhân coi trọng thứ gì cứ lấy, không cần nói chuyện đến tiền.
Lục Hành Tung hừ một tiếng, “Vợ tôi, tôi coi trọng, tự nhiên tôi mua cho cô ấy, lúc nào đến lượt ông đưa? Được rồi, không còn chuyện của ông.”
Nói xong, Lục Hành Tung bảo một nhân viên bán hàng khác đem chiếc váy Giang Dao thích lấy xuống rồi đi thanh toán.
Giang Dao giữ tay Lục Hành Tung, “Em còn chưa thử, không biết có thể mặc vừa hay không đâu.”
“Mấy trăm đồng tiền mà thôi, mặc vừa thì em tuỳ tiện mặc, không mặc vừa thì đem cho Tiếu Tiếu lót ổ chó là được.” Lục Hành Tung nói xong, nắm tay Giang Dao đi thẳng đến quầy thu ngân, lúc hắn nói những lời kia nửa điểm đều không thấy do dự hay đau lòng.