Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 4: Diêm Tử Ký



Editor: Viên bánh trôi nhỏ (Tại dembuon.vn)


Diêm Tử Ký ngây ngốc đi theo Tư Dao vào bệnh viện tâm thần, bạn cùng phòng nghe tin Tư Dao đến liền bị dọa tỉnh, Diêm Tử Ký chần chừ tách khỏi Tư Dao, sau đó đến chỗ viện trưởng tìm hiểu tình hình.


Sự thật chứng minh Diêm Tử Ký không mơ, cô vợ chuẩn bị đăng ký kết hôn với anh là bệnh nhân tâm thần. Nếu là một người đứng xem, Diêm Tử Ký sẽ cảm thấy Tư Dao rất đáng thương. Nhưng là một người bị hại, Diêm Tử Ký cảm thấy bản thân thật khổ.


Đứng trong một góc bệnh viện hút hơn nửa bao thuốc , Diêm Tử Ký dập tắt đầu thuốc lá. Anh giơ chân dẫm mạnh một cái làm tàn thuốc rơi xuống giày, ổn định tâm trạng chuẩn bị đi nói rõ với Tư Dao.


Diêm Tử Ký có thể rời đi ngay, nhưng anh cảm thấy nếu mình trốn tránh trách nhiệm sẽ vô cùng mất mặt, mặc dù có khả năng nểu rời đi luôn sẽ không bị liên lụy vào chuyện này, nhưng sự tự khiển trách và áy náy sẽ giày vò Diêm Tử Ký.


Chuyện Tư Dao trèo tường chuồn ra ngoài đã chọc giận Lục Trạch Quang, cậu mang Tư Dao về phòng, bắt đầu răn dạy. Đối mặt với sự trách mắng của Lục Trạch Quang, Tư Dao trực tiếp che tai lại, cần mẫn thu dọn số quần áo không được nhiều lắm của cô.


Lục Trạch Quang thấy Tự Dao đang dọn quần áo, nghĩ cô muốn rời nhà trốn đi, tức khắc cậu có chút hoảng: "Dao Dao, do tôi lo cô chạy loạn ra ngoài sẽ gặp chuyện xấu."


"Tôi biết." Tư Dao biết Lục Trạch Quang đối với cô rất tốt, trong cơ sở dữ liệu của cô, những người đối xử tốt với mình sẽ không phải kẻ thù.


"Vậy cô dọn quần áo làm gì." Lòng Lục Trạch Quang run sợ nhìn túi quần áo của Tư Dao.


"Về nhà." Có thể gặp lại Diêm Tử Ký, Tư Dao rất vui vẻ. Lục Trạch Quang lại không nhìn thấy sự vui mừng của Tư Dao, cho rằng bệnh của Tư Dao lại nặng hơn.


Lục Trach Quang hơi do dự, muốn dỗ cô đi làm kiểm tra. Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Lục Trạch Quang xoay người liền nhìn thấy Diêm Tử Ký đang đứng ngoài cửa.


Tư Dao ôm chú thỏ bông mà Lục Trạch Quang mua cho cô, đôi mắt xanh thẳm dường như hòa vào trong bầu trời đêm đầy sao, tin tưởng, ỷ lại nhìn Diêm Tử Ký.


Diêm Tử Ký cảm thấy choáng váng thiếu oxy, lý do từ chối đã nghĩ kĩ sụp đổ trong nháy mắt, trái tim cứng rắn như bị đục lỗ, hòa tan trong ánh mắt xanh kia.


"Em chuẩn bị xong rồi." Tư Dao nghiêng đầu, giọng nói ngọt ngào mềm mại hoàn toàn đánh tan tuyến phòng thủ cuối cùng của Diêm Tử Ký.


Diêm Tử Ký cắn chặt răng, cảm thấy có khả năng đây là chuyện điên cuồng nhất mà đời này anh đã từng làm, Diêm Tử Ký xoay người rời đi, thừa dịp sự nhiệt huyết còn chưa biến mất, chạy ra chỗ quầy gọi điện thoại cho thủ trưởng bộ đội.


Tính toán thời gian, vừa mới gọi được cho thủ trưởng bộ đội, Diêm Tử Ký trực tiếp báo cáo: "Lôi đội, tôi là Diêm Tử Ký, tôi muốn xin kéo dài thời gian nghỉ phép."


"Nhà tôi không có việc gấp, vợ tôi phải xuất viện." Nói đến đoạn xuất viện, Diêm Tử Ký hơi ngừng một chút, thầm than lần nghỉ phép này thật là bất đắc dĩ.


Diêm Tử Ký mới nói xong chữ vợ, bên kia điện thoại liền truyền tới tiếng lộn xộn, Lôi Thành phun trà ra, che miệng ho khan.


Mặt Diêm Tử Ký vốn đã đen, nay lại càng đen hơn nữa, dọa cho cô hộ sĩ gần đó sợ hãi rụt cổ lại. Thiếu chút nữa anh đã bóp nát cái điện thoại này, không cần nghĩ cũng biết nhất định Lôi Thành đang kéo lũ trâu kia đánh cờ tướng trong phòng.


Nghe tiếng ồn ào trong điện thoại, Diêm Từ Ký có xúc động muốn rút súng ra. Bàn tay đang nắm chặt đột nhiên bị một bàn tay mềm mại khác cầm, Diêm Tử Ký quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt của Tư Dao.


Sự táo bạo trong nháy mắt liền bình ổn, Tư Dao ôm chặt cánh tay anh, mở to đôi mắt nghi hoặc nhìn Diêm Tử Ký đang cầm điện thoại: "Anh đang nói chuyện với ai vậy."


"Là bạn bè trong bộ đội của tôi." Không muốn nhiều lời với lũ trâu kia nữa, Diêm Tử Ký viết xong tờ kiểm tra, dứt khoát tắt điện thoại đi.


Bị ánh mắt ngây thơ của Tư Dao nhìn đến mềm lòng, Diêm Tử Ký cố gắng bày ra sự thân thiện của mình: "Đi thôi, chúng ta tìm viện trưởng làm thủ tục xuất viện."


Đi theo Diêm Tử Ký đến phòng của viện trưởng, Tư Dao nhìn sườn mặt kiến nghị của anh, khóe miệng mấp máy, nói nhỏ: "Em không bệnh."


Tuy rằng đến giờ cô vẫn chưa hiểu bệnh tâm thần là cái gì, nhưng Tư Dao đã lén kiểm tra thân thể này, vô cùng khỏe mạnh.


Bước chân Diêm Tử Ký dừng lại, nhìn Tư Dao, Tư Dao cũng nhìn anh, biểu tình kiên định nghiêm túc: "Em đảm bảo mình rất khỏe mạnh."


Khuôn mặt đen sắc bén của Diêm Tử Ký lộ ra ý cười: "Anh hứa sẽ chăm sóc cho em."


Editor: Bánh Tai Heo


(*Từ đây mình sẽ edit nha mọi người, ở đây mình thấy Diêm đội vẫn chưa nhận ra Tư Dao và chỉ mới gặp nhau, nên với cá tính của anh, mình sẽ để anh xưng "Tôi - em" với Tư Dao nha.
Còn xưng hô của Tô Dao sau khi suy nghĩ, mình cũng sẽ sửa thành "Tôi - anh", vì cho tới hiện tại, Tô Dao chỉ xem Diêm đội như người dĩ nhiên cưu mang mình, chưa có khái niệm tình cảm, nên "Em - anh" thì lại hơi ngọt ngào quá.)


Diêm Tử Ký cùng Tư Dao đi đến phòng của viện trưởng, lúc Tư dao bị Diêm Tử Ký mang đi, Lục Trạch Quang trực tiếp nổi đóa, cật lực phản đối việc Tư Dao rời đi cùng Diêm Tử Ký.


"Không thể để Tư Dao đi theo người lai lịch không rõ ràng được, lỡ hắn là bọn buôn người thì sao." Lục Trạch Quang gấp gáp dậm chân nói với viện trưởng. "Tư Dao là người đơn thuần, khẳng định là bị tên biến thái đó lừa."


Diêm Tử Ký nhìn Lục Trạch Quang sốt ruột, đôi mắt sắc bén nguy hiểm nhíu lại, nói nhiều thứ vô nghĩa như vậy, không lẽ là có ý với Tư Dao?


Diêm Tử Ký lấy ra chứng minh thư đặt trên bàn, biểu tình lạnh lùng ngồi nghiêm chỉnh, rất có khí thế như đang đánh trận. "Diêm Tử Ký, quân hàm trung đội trưởng, đây là chứng minh thân phận của tôi, nếu còn chưa thuyết phục được các người, thì chúng ta có thể mời cảnh sát địa phương đến xử lí."


Lục Trạch Quang nhìn chứng minh trên bàn, khuôn mặt tức tối bị nghẹn đỏ lên "Quân nhân là có thể cường đoạn dân nữ hay sao!"


Viện trưởng ra hiệu cho Lục Trạch Quang im lặng, sau đó mỉm cười nhìn Tư Dao "Tư Dao muốn cùng cậu ta đi thật sao?"


Tư Dao quyết đoán gật đầu, Diêm Tử Ký lộ ra tươi cười, Lục Trạch Quang mặt mày trắng bệch. "Dao Dao, em căn bản không biết được thân phận thật của hắn, sao có thể cùng hắn ta đi được."


"Tôi đương nhiên biết anh ấy". Diêm Tử Ký, Trung đội trưởng của trung đội 4, thuộc đội đặc chiến Liệp Báo, còn kiêm chức huấn luyện viên tuyển chọn người mỗi năm.


Viện trưởng nhìn đến vẻ đắc ý của Diêm Tử Ký, lại đến vẻ tuyệt vọng của Lục Trạch Quang, âm thầm lắc đầu thở dài: "Đội trưởng Diêm, nếu cậu muốn đưa Tư Dao đi, thì cần làm vài thủ tục đã."


"Vậy phiền ngài nhanh chóng sắp xếp, ở cơ sở quân đội có nhiệm vụ huấn luyện cần giải quyết nhanh, tôi được yêu cầu phải nhanh chóng quay về." Diêm Tử Ký theo thói quen ra mệnh lệnh.


"Được, giờ tôi sẽ nhanh chóng an bài cho cậu." Viện trưởng đứng dậy cùng Diêm Tử Ký bắt tay nhau.


Diêm Tử Ký mang theo Tư Dao rời đi như người thắng trận, viện trưởng nhìn Lục Trạch Quang đang thất hồn lạc phách, đưa tay vỗ vỗ vai hắn an ủi "Tư Dao không còn là đứa nhỏ nữa, không lẽ cậu muốn để con bé ngây ngốc tại bệnh viện tâm thần cả đời sao?"


Lục Trạch Quang há mồm muốn nói lại thôi, xoay người nhụt chí rời đi. Hắn cũng mong Tư Dao có thể bình phục, hội nhập vào sinh hoạt cùng xã hội. Nhưng Tư Dao rời đi đột ngột thế này, khiến hắn tự dưng cảm thấy khó chịu khôn xiết.


Cha mẹ hắn ly hôn khi hắn học cao trung*, đời sống sinh hoạt khó khăn khiến hắn thiếu chút nữa phải nghỉ học, là mẹ của Tư Dao lúc đó đã cho hắn tiền để hoàn thành việc học này.
*Cao trung: Cấp 3


Sau đó cha mẹ Tư Dao lại xảy ra biến cố, hắn liền xem Tư Dao như trách nhiệm, như người nhà của hắn mà chăm sóc nàng. Người nhà cùng nhau sống nương tựa bây giờ phải rời xa, đột nhiên hắn có chút muốn khóc.


Diêm Tử Ký đi theo bác sĩ làm thủ tục xuất viện, Tư Dao nằm cuộn tròn trên giường ôm chăn lông chờ anh. Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Khương Miểu lén lút chui vào trong phòng.


Khương Miểu ngồi xổm trước giường Tư Dao, đôi mắt ướt nhèm dầm dề nhìn Tư Dao: "Dao Dao, em nghe nói chị phải đi khỏi đây sao."


"Chị muốn cùng lão Diêm về nhà." Tư Dao tâm trạng không tồi, liền nhìn Khương Miểu cũng thuận mắt.


"Dao Dao, em không muốn chị đi." Khương Miểu bẹp miệng muốn khóc. "Chị đi rồi ai chơi cùng em đây."


"Để Triệu Khiêm Thành chơi cùng em đi."


Vốn đã như bồn nước sắp tràn, nghe Tư Dao nhắc đến Triệu Khiêm Thành, Khương Miểu liền nước mắt rơi lã chã. "Anh Khiêm Thành không chịu chơi cùng em, anh ta chê chỉ số thông minh của em thấp."


Khóe mắt Tư Dao liếc nhìn gương mặt ủy khuất của Khương Miểu, lập tức cảm thấy lời nói của Triệu Khiêm Thành rất có đạo lý. "Đúng thật nhìn không được thông minh lắm."


"Dao Dao...." Khương Miểu khóc đến hai mắt đều đỏ, nhìn như chú nai con bị khi dễ.


"Vậy em phải sống chết bám theo hắn không buông." Lúc trước cô bị lão Diêm mang ra khỏi phòng thí nghiệm, vốn anh định đem cô đưa cho bạn bè chiếu cố, nhưng cô chết sống ăn vạ không đi, sau đó lão Diêm chỉ còn cách đem cô theo.


"Nhỡ anh ta đánh em thì làm sao bây giờ" Khương Miểu sợ hãi đưa tay bụm mặt, cô sợ nhất là bị đau a.


"Thì chạy chứ sao nữa." Tư Dao cảm thấy rất kỳ quái, bị đánh thì phải chạy chứ, kiến thức ngay cả con nít cũng biết.


Khương Miểu hoang mang cắn ngón tay, nghe rất có lý, nhưng sao vẫn thấy có điểm gì kỳ kỳ đây?


Thân phận quân nhân của Diêm Tử Ký đem ra dùng cực kỳ tốt, các thủ tục rườm rà phải mất đến hai ngày lại hoàn thành xong rất nhanh, Diêm Tử Ký vẻ mặt phức tạp nhìn giấy chứng nhận nuôi dưỡng, dường như có cảm giác như đang nằm mơ.


Tin tức Tư Dao rời đi được lan truyền khắp bệnh viện, các bác sĩ biết Tư Dao đều tới tạm biệt cô, chỉ có Khương Miểu là túm tay áo Tư Dao khóc như thể trái đất rơi vào tận thế.


Khương Miểu đem hết kẹo cô giấu trộm cho Tư Dao, Triệu Khiêm Thành thì đưa Tư Dao cuốn thoại bản <Tây Du Ký>, Diêm Tử Ký ở bên cạnh giúp Tư Dao xách hành lý, nhìn lượng người đến đưa tiễn thật đúng là mở mang tầm mắt, cô dâu nhỏ của anh nhân duyên thật tốt a.


"Bác sĩ Lục không có tới, anh ấy nhờ tôi đem đồ này đưa cho cô." Tần Ngư đưa cho Tư Dao một chiếc túi. "Trong đó có bánh kem cùng bánh quy mà cô thích."


Lục Trạch Quang luôn vì Tư Dao mà rầu thúi ruột, còn Tư Dao lúc nào cũng là rắc rối liên lụy Lục Trạch Quang, Tần Ngư vốn là có chút không thích Tư Dao, nhưng giờ Tư Dao phải rời đi, cô vẫn là có chút không nỡ.


"Phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng để bị khi dễ, nếu có ngày cô cảm thấy bị ủy khuất thì cứ trở về." Tần Ngư vừa nói loanh quanh vừa trừng mắt nhìn Diêm Tử Ký.


Diêm Tử Ký thắt lưng đứng thẳng như tùng, đối với sự uy hiếp lờ mờ của Tần Ngư làm như không thấy. Tần Ngư cố ý xụ mặt hừ mũi mấy cái, trong lòng còn tận tình phỉ nhổ Diêm Tử Ký. Nghe nói là quân nhân về làm chức quyền, cô nhìn Diêm Tử Ký liền có cảm giác như quân thổ phỉ, làm gì có bộ dáng chức quyền nào.


Cùng các bác sĩ và bạn cùng viện nói lời tạm biệt xong, Tư Dao ôm lễ vật nhận được, đi theo Diêm Tử Ký ngồi vào xe taxi.


Tư Dao vịn cửa sổ nhìn bệnh viện tâm thần cũ nát, đến khi bệnh viện bị các ngôi nhà xung quanh bao trùm, lúc này cô mới xoay người ngồi nghiêm chỉnh.


Lục Trạch Quang đứng cạnh cửa sổ ở phía trước bệnh viện, nhìn Tư Dao ngồi vào taxi rời đi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống vắng, thiếu thốn rất khó chịu.


"Đợi sau này tôi nghỉ phép lại mang em về thăm mọi người." Diêm Tử Ký nói.


"Chúng ta hiện tại là đang đi đâu thế." Tư Dao đã từng thường xuyên đi theo Diêm Tử Ký đi lưu lạc, sớm đã hình thành thói quen chuyển nhà. Đối với Tư Dao mà nói, chỉ cần có thể đi theo Diêm Tử Ký, thì đi đến bất cứ nơi nào cũng được cả.


"7 giờ tối chúng ta sẽ đi xe lửa, nên trước mắt sẽ đến ga tàu hỏa, sau đó đi xe lửa đến thành phố A." Anh với Tư Dao còn chưa kết hôn, cứ thế mà xin vào ở nhà cho quân nhân thì không thể, Diêm Tử Ký có chút buồn rầu không biết nên sắp xếp như thế nào cho Tư Dao.


Mặc dù anh có thể nhanh chóng xin kết hôn, nhưng nhà ở cũng không thể được phê duyệt nhanh như vậy. Nếu Tư Dao là người bình thường còn tốt, đằng này cô lại có chút vấn đề về tinh thần.


"Anh làm sao vậy?" Tư Dao nghi hoặc nhìn Diêm Tử Ký đang cau chân mày.


Diêm Tử Ký nhanh chóng thu lại cảm xúc nơi đáy mắt "Không có việc gì, em trước cứ nghỉ ngơi, đến nơi tôi sẽ gọi em dậy."


Bất luận thế nào, anh đã hứa hẹn sẽ chăm sóc cô, thì nhất quyết sẽ chăm sóc cô thật tốt.

— QUẢNG CÁO —