Nghe chị gái nói "Không ghét mình" là hai mắt của Doãn Vĩ Nghiêm lập tức sáng lên, còn nhìn cô rất hạnh phúc nữa chứ. Chỉ là Doãn Hân Nghiên không hiểu... Chỉ là không ghét thôi mà? Có cần hạnh phúc tới như vậy không?
Lúc này Chu Băng Thanh ở một bên nhìn hai chị em hòa thuận như thế cũng rất yên tâm, ít nhất thì có vẻ như người bạn này của cô ấy cuối cùng cũng chịu thông suốt rồi.
Đến đây Doãn Hân Nghiên mới nhìn Ngao Thiết, khó hiểu nói:
- Theo tôi biết thì quân nhân dưới lãnh đạo của Đô Đốc là hải quân mà? Tại sao lại lên núi để giả tập?
- Vì không phải biển nào cũng có núi, nhưng một khi có núi thì chắc chắn sẽ có nơi dẫn ra biển. Cho nên dù là hải quân hay bộ quân, kể cả không quân cũng phải rèn luyện như nhau, phòng nhất vạn còn hơn vạn nhất.
Doãn Hân Nghiên nghe vậy cũng chỉ gật đầu rồi thôi, vì ông nội và cha của cô là theo truyền thống bộ binh, nên cô không hiểu quá nhiều về hải quân. Trái lại thì Uông gia lại có cả hải quân lẫn không quân, nên là lúc đầu khi cô bị ép gả qua đó vì mục đích giúp đỡ cha thì cô còn không hiểu... Giữ một hải quân và một bộ quân thì giúp cái gì chứ?
Bây giờ thì hình như cô đã hiểu hơn rồi.
Trong khi mọi người đang ngồi chờ mưa tạnh thì từ phía bên trong hang động cô đã nhìn thấy một ánh sáng yếu ớt đang nhem nhuốm đến, ngay lập tức Doãn Hân Nghiên liền kéo tay Doãn Vĩ Nghiêm lại, còn nhíu mày nói:
- Hang động này thông với ngọn núi đối diện sao?
Ngao Thiết thấy cô đề phòng như thế liền phì cười, sau đó lại nói:
- Doãn tiểu thư đừng lo, đó là người của chúng ta. Cả ngọn núi này là tài sản cá nhân của Ngao gia, nên không phải ai muốn vào là vào đâu.
Nghe đến đây thì Doãn Hân Nghiên cũng chì ậm ừ rồi thả tay của em trai ra, nhưng cô đâu có biết rằng Doãn Vĩ Nghiêm đàn rất vui sướng, vừa rồi chị gái vì để bảo vệ mình mà kéo tay mình lại, khỏi nói cũng biết trong lòng của Doãn Vĩ Nghiêm đã bắt đầu nở hoa đầy đường rồi.
Ánh sáng yếu ớt đó dần đến gần hơn, đi đến chỗ của họ không phải một, hai người mà là một nhóm quân nhân khác, mà người dẫn đầu lại khiến cho Doãn Hân Nghiên kinh ngạc.
Uông Mạc! Tại sao Uông Mạc lại xuất hiện ở đây?
Còn chưa đợi cô cảm thán thì Uông Lục Chi đã chạy đến chỗ của anh trai, nói:
- Anh cả, anh hai, cuối cùng hai người cũng xuất hiển rồi.
- Lục Chi? Sao em lại ở đây? Không phải Ngao Thiết nói rằng em muốn đến đỉnh núi sao?
- Vì tụi em thay đổi lộ trình đó, anh có ngạc nhiên không?
Uông Mạc lúc này cũng chỉ biết thở dài, đứa em gái này quá ham chơi, tính cách ham chơi y như mẹ vậy, nên đã rất nhiều lần khiến cho anh thấy đau đầu.
Vốn dĩ lúc này Doãn Hân Nghiên đang cảm thán về Uông Mạc, nhưng sau khi cô nhìn thấy sự xuất hiện của Uông Tráng! Kẻ khốn nạn đó kiếp trước đã lừa cô một vố đau đớn, sau đó lại hại chết cô mà vẫn sống thảnh thơi, chỉ mới nghĩ đến việc đó thôi mà sắc mặt của Doãn Hân Nghiên cũng bắt đầu sa sầm không vui, Chu Băng Thanh ở bên cạnh đương nhiên nhìn ra rồi, cô ấy còn kéo kéo tay của Doãn Hân Nghiên, nhỏ giọng nói:
- Nghiên Nghiên à, chẳng lẽ kiếp trước Uông Mạc giật sổ hụi của cậu hả?
- Không phải anh ấy.
- Vậy sao cậu lại nhìn người ta bằng ánh nhìn chết chóc như vậy?
Lúc này hình như Uông Tráng cũng cảm nhận được ánh nhìn cực kỳ nóng bỏng từ Doãn Hân Nghiên, hắn ta cũng đưa mắt nhìn cô, và hiển nhiên Doãn Hân Nghiên cũng chỉ nhìn chằm chằm hắn, sau đó nói bằng khẩu hình miệng, thốt ra hai chữ "chó chết".
Uông Tráng tự nhiên bị chửi mà không hiểu lý do tại sao, vốn dĩ hắn ta còn đang định đến hỏi cô cho ra lẽ, nhưng Doãn Hân Nghiên đã nhanh chóng xoay mặt lại, thật sự thì... Bây giờ... Ngay tại đây... Ngay lúc này... Cô muốn đem con bảo đao ra rồi băm vằm tên chó chết đó ra thành trăm, nghìn mảnh, rồi ném thẳng xuống biển cho cá ăn!
Còn Doãn Vĩ Nghiêm cũng nhìn chị gái, sau đó lại đưa mắt nhìn lại anh em nhà họ Uông, ngay lập tức ánh mắt cũng thay đổi.
Trong đầu của cậu ấy còn nghĩ: "Họ khiến chị gái không vui, chị gái không thích thì mình cũng không thích".
Tự nhiên Uông Tráng bị chị em nhà này ghim mà không hiểu tại sao bản thân lại bị ghim. Gương mặt của cậu ta vừa ngơ ngác vừa khó hiểu, ngay lúc này Uông Tráng còn nhìn em gái, nói:
- Lục Chi, bộ hai chị em nhà đó bị thần kinh sao? Sao họ lại nhìn anh bằng cặp mắt khó chịu như vậy?
Còn chưa đợi Uông Lục Chi trả lời thì Uông Mạc đã nhàn nhạt, nói:
- Em sống cho tốt đi rồi người khác sẽ thích em.
- Anh cả! Em còn chưa làm gì hai người họ mà?
Uông Mạc chỉ nhìn em trai, lại nói:
- Vậy là do cơ mặt của em hiện lên hai chữ... "Gợi đòn".