Đợi khi “nói chuyện” và “trấn an” cha mẹ xong thì Doãn Hân Nghiên mới có thể chuẩn bị để đi đến lớp, nhưng khi cô vừa mới bước xuống nhà đã nhìn thấy một cảnh tượng quen mắt.
Cả nhà trên dưới Uông gia bây giờ đang ngồi trầm ngâm.
Ơ kìa? Sao nó lại giống như nhà của cô đêm hôm qua quá vậy nhỉ?
- Cha mẹ, Lục Chi, mọi người đang làm gì thế?
Nhìn thấy con dâu ngoan ngoãn, xinh đẹp xuất hiện thì Vi Tuyến cũng vui vẻ nhìn cô rồi cười, Uông Lục Chi thì nhiệt tình kéo tay của chị dâu ngồi xuống bên cạnh mình. Nhưng rồi sau đó họ lại tiếp tục rơi vào trầm cảm… À không, không có trầm cảm, họ rơi vào trầm ngâm.
Đến đây Uông Bác Văn liền nhìn con dâu rồi thở dài, nói:
- Thật xin lỗi con Nghiên Nghiên con và Uông Mạc mới kết hôn hôm qua mà hôm nay nó phải quay về quân đội rồi, thật sự là Uông gia thấy rất có lỗi với con.
Doãn Hân Nghiên còn tưởng là có chuyện gì lớn, lúc cô thấy cha mẹ chồng và em chồng căng thẳng thì cô còn nghĩ rằng có chuyện gì đó lớn lắm đang xảy ra, nhưng hóa ra họ lại nói đến vấn đề này à?
Cô nhìn họ, sau đó cũng chỉ nhẹ nhàng cười, nói:
- Cha mẹ đừng lo, con và Uông Mạc rất tốt, hơn nữa thì anh ấy cũng đã hứa mỗi ngày sẽ gửi tin nhắn cho con mà.
Vốn dĩ Doãn Hân Nghiên còn tưởng sau khi cô nói lời này thì cha mẹ chồng sẽ an tâm hơn, nhưng mà… Hình như họ còn sầu não hơn nữa thì phải?
Ngay cả Uông Lục Chi cũng đưa tay ôm đầu, xung quanh tỏa ra không ít khí đen, lại còn nhỏ giọng nói:
- Nếu mà anh ấy nhắn “như trước” thì thà không nhắn còn hơn.
Uông Bác Văn và Vi Tuyến cũng đồng tình.
Ban đầu khi hai người họ nghe con gái nói rằng Uông Mạc vẫn luôn “liên lạc” qua lại với Doãn Hân Nghiên khi không thể tự mình chuẩn bị hôn lễ, lúc đó Vi Tuyến đã rất vui mừng, bà ấy còn nghĩ rằng cuối cùng thằng con nhà mình cũng đã chịu trưởng thành rồi, cây vạn tuế nuôi hai mươi tám năm cũng ra hoa rồi.
Rồi sau đó thì một gáo nước lạnh còn hơn cả lòng người đã tạt thẳng vào mặt của họ khi biết “nội dung sâu sắc” mà Uông Mạc đã gửi cho Doãn Hân Nghiên.
Bây giờ khi nghe con dâu “nhẹ nhàng” nhắc lại liền khiến cho họ thấy xấu hổ giúp con trai.
- Mọi người sao vậy ạ?
Vi Tuyến nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, lại cười khổ, nói:
- Nghiên Nghiên, con cố gắng chịu cảnh này thêm nửa năm nữa thôi, chỉ cần đợi nhiệm vụ lần này của Uông Mạc kết thúc thì mẹ sẽ bắt nó nghỉ phép rồi đưa con đi chơi, được không?
- Mẹ, thật ra cũng không cần đâu ạ, công việc của anh ấy quan trọng mà. Hơn nữa anh ấy còn là Đô Đốc, là chỉ huy của một quân đội, không nên để tình cảm riêng tư chi phối. Con hiểu mà.
Nghe con dâu/chị dâu thân yêu nói xong mà ba người họ lại tiếp tục rơi vào trầm cảm… À nhầm, trầm ngâm, là rơi vào trầm ngâm.
Uông Lục Chi lúc này liền nói:
- Tại sao… Tại sao anh cả lại có thể cưới được một cô vợ hiểu chuyện như vậy hả? Vô lý! Quá vô lý!
Vi Tuyến cũng gật đầu, còn tiếp lời:
- Đáng lý ra Nghiên Nghiên có thể gả cho một người bình thường và yêu thương con bé hết lòng, ở bên cạnh con bé ngay sau khi kết hôn… Và rồi con bé sẽ có một cuộc sống hôn nhân thật hạnh phúc… Nhưng bây giờ chỉ vì công việc mà hỏng hết rồi… Thật sự hỏng hết rồi.
Riêng Uông Bác Văn chỉ chốt hạ một câu.
- Không thể tin được, tại sao thằng cả lại có diễm phúc như vậy chứ?
Còn Doãn Hân Nghiên sau khi nghe xong những lời “thì thầm tâm sự mùa xuân” xong cũng chỉ biết nghiêng đầu đầy ngạc nhiên, bây giờ, hiện tại, ngay tại đây… Cô rất muốn hỏi ba người họ một câu.
“Uông Mạc có thật sự là con trai/anh trai của họ không vậy?”
Nhưng để tránh tình cảm gia đình sứt mẻ thì Doãn Hân Nghiên nghĩ rằng không nên hỏi sẽ tốt hơn. Đến đây cô cũng nhìn cha mẹ chồng, lại nói:
- Con có hẹn với Thanh Thanh đi học rồi… Vậy con đi trước nha? Mọi người… Không sao chứ?
Uông Bác Văn phẩy tay, ý bảo rằng ông ấy không sao.
Vi Tuyến thì đưa mắt nhìn con dâu, sau đó lại nở một nụ cười “khổ”, nói:
- Nghiên Nghiên đừng lo, cha mẹ không sao đâu.
Uông Lục Chi cũng gật đầu, còn nhìn chị dâu yêu dấu, nói:
- Đợi khi nào chị tan học sẽ đến đón chị.
Mặc dù Doãn Hân Nghiên chưa hiểu lắm, nhưng cô vẫn vui vẻ gật đầu rồi rời đi.
Vốn dĩ cô không có chút gì buồn bã luôn, nhưng người nhà Uông lại bày ra đủ lý do là cô chỉ giả vờ vui vẻ để họ không phải bận lòng.
Đến đây, Vi Tuyến còn đứng dậy nói:
- Tên Uông Mạc này đúng là làm em tức chết rồi! Sao lại có thể để cô vợ ngoan ngoãn ở nhà sau đêm tân hôn chứ!