Ở nhà của Chu Băng Thanh, sau khi tắm rửa xong thì Doãn Hân Nghiên cũng đã nằm dài trên ghế sofa để chơi, cô vừa lướt mạng vừa chờ đợi tin nhắn từ Uông Mạc. Nhưng có vẻ bây giờ anh đang bận làm việc nên vẫn thấy trả lời tin nhắn của cô.
Mãi cho đến lúc Chu Băng Thanh cũng đã tắm xong, cô ấy liền ngồi xuống dưới đất, lại nhìn Doãn Hân Nghiên, nói:
- Bài tập giảng viên giao cho đâu có khó? Với năng lực của cậu thì làm trong một phút ba mươi giây là xong mà? Tại sao lại muốn ở với tớ?
Khi này Doãn Hân Nghiên cũng khựng lại, sau đó cô còn đặt điện thoại xuống một bên, ngồi xuống bên cạnh của Chu Băng Thanh, gương mặt cũng có hơi trầm tư, ôm lấy hai chân của mình, nhỏ giọng nói:
- Lúc nhìn thấy bà ấy… Trong lòng tớ có rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn…
Khỏi cần nói cũng biết “bà ấy” ở đây chính là mẹ ruột của cô - Tào Quỳnh Doanh rồi.
Nhưng mà Chu Băng Thanh lại nhìn Doãn Hân Nghiên, sau đó lại nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu của cô, nói:
- Dù sao cũng là mẫu tử liền tâm, chắc hẳn cậu khó chịu lắm nhỉ?
- Thanh Thanh… Nếu như tớ nói đây không phải kiếp sống đầu tiên của mình… Liệu cậu có tin không?
Chu Băng Thanh có hơi giật mình, nhưng nói thật lòng thì cô ấy đã sớm có nghi ngờ rồi. Vào cái ngày đột nhiên Doãn Hân Nghiên muốn quay về Doãn gia, làm hòa với gia đình, còn nhận Văn Lang Hoa làm mẹ, yêu thương Doãn Vĩ Nghiêm là Chu Băng Thanh đã thấy cô có rất nhiều thay đổi.
Chỉ có điều lúc đó Chu Băng Thanh nghĩ rằng Doãn Hân Nghiên đã trưởng thành nên mới có những hành động như vậy, còn bây giờ nghĩ lại thì càng thấy không giống lắm.
- Ý cậu là… Cậu sống lại sao?
Doãn Hân Nghiên liền bật cười, sau đó còn ngã lưng lên ghế sofa, cười cợt nói:
- Phi logic lắm đúng không? Làm sao có chuyện có người sống lại chứ?
- Người khác thì tớ không tin, nhưng nếu là cậu thì tớ tin.
Doãn Hân Nghiên nghe xong cũng giật mình, hai mắt cũng mở to nhìn trừng trừng vào trần nhà, sau đó cô ngồi thẳng lưng và nhìn Chu Băng Thanh, nhỏ giọng nói:
- Cậu… Tin tớ sao?
Chu Băng Thanh gật đầu, sau đó cô ấy liền mỉm cười nói:.
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
- Thật ra ngay từ đầu khi cậu không cho tớ đi thử vai vào buổi tối đó là tớ đã thấy nghi nghi rồi… Vì Doãn Hân Nghiên bình thường không làm như vậy, Doãn Hân Nghiên vẫn luôn ủng hộ tớ vô điều kiện, nếu cần thì còn đi cùng tớ. Nhưng hôm đó cậu đã ngăn cản, nói đúng hơn là điên cuồng ngăn cản, tựa như cậu muốn nói rằng nơi đó rất nguy hiểm… Và sau đó, tớ nghe những người khác nói rằng đã có một cô gái đến đó và chỉ còn lại tiếng la hét, dù rằng sau đó cảnh sát cũng đã đến nhưng bóng ma tâm lý sẽ khó mà phai mờ.
Thật sự thì Doãn Hân Nghiên luôn biết Chu Băng Thanh là người có tài quan sát, ngay từ đầu cô đã biết bản thân sẽ không thể giấu cô ấy quá lâu. Vì lẽ đó cho nên bây giờ Doãn Hân Nghiên đã quyết định sẽ kể cho cậu ấy nghe mọi chuyện.
Từ việc cô vì sao ghét Văn Lang Hoa, ghét Doãn Vĩ Nghiêm, hỗn hào với ông nội, nghịch ý với cha, rồi còn luôn khiến cho Uông gia gà bay chó chạy, lúc nào cũng không yên uổng… Ngay cả chuyện làm sao cô phải lòng Uông Tráng, bị Uông Tráng và Đổng Ninh lợi dụng rồi giết chết.
Ngay cả những chuyện sau khi chết cũng kể hết cho Chu Băng Thanh nghe, nghe đến đâu thì Chu Băng Thanh cũng đưa tay bịt miệng, giống như là không dám tin vào tai mình vậy.
Đến lúc này cô ấy mới nói:
- Vậy còn tớ thì sao?
- Kiếp trước cậu đã đến chỗ thử vai, sau đó bị bọn khốn đó xâm hại rồi quay video lại uy hiếp cậu. Tuy rằng sau đó cậu cũng trở nên nổi tiếng nhưng đều đi lên từ scandal, cuối cùng… Sau khi tớ kết hôn được vài ngày thì cậu đã tự sát tại nhà riêng.
Chu Băng Thanh nghe xong cũng không quá sốc, nếu như thật sự cô ấy bị như thế thì chắc cô ấy sẽ không thể sống thêm được nữa đâu.
- Vậy lần này cậu thay đổi lớn như vậy là muốn bù đắp sao? Vậy cậu có yêu Uông Mạc hay không?
- Hiện tại thì chưa, nhưng anh ấy đã hứa với tớ rồi… Đợi khi anh ấy hoàn thành nhiệm vụ quay về thì tớ và anh ấy sẽ bắt đầu tìm hiểu nhau.
- Cậu không sợ anh ấy lén lút nuôi tiểu bạch thố ở bên ngoài sao? Nói sao thì hai người cũng không có tiền đề là tình cảm mà?
Nếu là Uông Tráng thì cô không dám chắc, nhưng với Uông Mạc thì cô hoàn toàn tin tưởng.
- Uông Mạc không phải loại người như thế, hơn nữa anh ấy còn thề với quốc huy sẽ không phản bội tớ… Anh ấy là một người rất tốt.
Chu Băng Thanh nghe vậy cũng chỉ biết phì cười, cô ấy bắt đầu tựa lưng lên ghế nói:
- Đây có được xem là quân hôn thiên ý không nhỉ? Cả hai kiếp cậu đều gả cho anh ấy, lần trước là bị ép, lần này là cam tâm.