Rời khỏi quán ăn với cái bụng no căng, Doãn Hân Nghiên thật sự không ngờ rằng một quán ăn nhỏ như thế này mà lại làm thức ăn ngon như thế, đem so với các nhà hàng năm sau thì cũng không kém cạnh là bao đâu.
Ngồi lên xe, Uông Mạc lại nhìn cô, nói:
- Em muốn đi đâu?
Em sẽ chỉ đường, anh cứ lái xe đi.
Sau đó thì Doãn Hân Nghiên phụ trách việc chỉ đường, còn Uông Mạc cũng chỉ biết ngoan ngoãn lái xe đi theo lời của vợ chỉ.
Hơn nửa tiếng sau thì hai người họ đã dừng xe lại ở một bìa rừng, một bên là rừng và một bên là biển. Lúc này ánh hoàng hôn đã chiếu rọi vào họ và khung cảnh bây giờ đang rất đẹp.
Phía sau là tiếng lá cây xào xạc, phía trước là tiếng sóng biển êm ả, ngồi ở trong xe, Doãn Hân Nghiên lại nhìn anh, nói:
- Uông Mạc… Anh đã thấy những gì em viết trong laptop rồi đúng không?
- Anh xin lỗi Nghiên Nghiên, đáng lý ra anh không nên xem những gì em viết, nhưng anh… Không cầm lòng được.
Doãn Hân Nghiên cũng chỉ mỉm cười, lại nói:
- Thật may là anh đã đọc. Vậy… Em kể cho anh nghe nha?
Cuối cùng thì sau hơn mấy tháng cố gắng nỗ lực che giấu về những chuyện ở quá khứ thì bây giờ Doãn Hân Nghiên cũng đã trải lòng hết với Uông Mạc. Tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện cô từng phải lòng Uông Tráng rồi ly hôn với anh, cho đến chuyện cô bị Uông Tráng và Đổng Ninh tình kế rồi giết chết…
Hoặc là… Chuyện sau khi cô chết, oan hồn của cô đã biến thành một lệ quỷ chỉ biết quanh quẩn ở lại nhân thế mà không thể siêu thoát được. Cuối cùng, chính là sự hối hận đã đưa cô quay trở lại nhân gian một lần nữa, sống lại một đời… Doãn Hân Nghiên muốn thay đổi số phận của mình, cũng như là chuộc lại lỗi lầm của bản thân.
Sau khi kể hết câu chuyện thì cuối cùng Doãn Hân Nghiên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, quả nhiên giấu mãi ở trong lòng rồi sẽ sinh ra bệnh lo lắng, bây giờ… Cô đã có thể thoải mái mà sống rồi.
Còn Uông Mạc chỉ nhìn cô, lại nói:
- Đó chính lý do khiến em ghét Uông Tráng ngay khi gặp lại nó ở hang động?
- Đúng vậy, không chỉ ghét mà em còn muốn đá hắn xuống vách núi nữa kìa!
- Cũng vì thế… Vì em muốn chuộc lỗi với anh nên em mới đồng ý kết hôn với anh?
Doãn Hân Nghiên nhìn anh, vốn dĩ Uông Mạc đã chuẩn bị xong tinh thần sẽ nghe cô nói “Phải”, tất cả những gì cô làm đều chỉ là muốn bù đắp những tổn thương của kiếp trước thôi.
Nhưng còn chưa đợi anh thất vọng thì Doãn Hân Nghiên đã nhàn nhã nói:
- Không có. Ai rảnh đâu mà chuộc lỗi với anh. Dù sao thì kiếp trước người em có lỗi chỉ có thể là gia đình em thôi, còn đối với anh vẫn là sự tôn trọng mà. Hơn nữa… Ở kiếp này nếu em không muốn kết hôn thì cha và mẹ cũng sẽ không ép em đâu, nên em dại gì mà lại kết hôn để chuộc lỗi chứ?
- Vậy tại sao em lại đồng ý kết hôn với anh?
- Vì anh nói rằng anh không muốn để cha mẹ lo lắng. Kiếp trước em nghĩ rằng họ muốn cưới em cho anh là vì mệnh cách chúng ta hợp nhau, nên họ muốn kéo dài tuổi thọ cho anh. Nhưng khi đó anh đã luôn mặc kệ bản thân, đối với anh mà nói thì mạng sống của bản thân không quan trọng, mạng của người dân mới quan trọng. Lúc em nghe thấy vậy thì em rất tức giận, con người sống trên đời chỉ có một lần sống, tại sao anh lại có thể nói ra những lời đó chứ? Vừa bất trung, bất nghĩa lại còn bất hiếu, nên em mới kịch liệt phản đối kết hôn với anh.
Dừng một chút, Doãn Hân Nghiên lại nói tiếp:
- Nhưng lần này anh đã nói rằng muốn để cha mẹ yên tâm, vì tuổi thọ con người đều là hữu hạn nên mới đáng trân quý, thay vì để cha mẹ lo lắng thì anh muốn để họ yên tâm về anh hơn… Cũng như em… Trước kia em đã khiến gia đình lo lắng quá nhiều, nên lần này em sẽ bảo vệ họ thật tốt!
Uông Mạc nhìn cô, trong ánh mắt của cô bây giờ tựa như đang có những gì sao lấp lánh khi nói về gia đình, nhưng anh không biết được là… “Gia đình” đó, có anh hay không.
Lúc này Uông Mạc còn đang định hỏi thì anh lại thôi, thay vì nhận lại câu trả lời khiến mình đau lòng thì anh vẫn nên sống như vậy sẽ tốt hơn… Ít nhất là anh cũng không khó xử khi đối mặt với Doãn Hân Nghiên.
Nhưng lúc này, Doãn Hân Nghiên đột nhiên lại nhìn thẳng vào mắt anh, khiến cho anh giật mình, cô hơi híp mắt, nói:
- Uông Mạc… Nếu anh đã biết hết rồi thì liệu anh… Có yêu em không?
- Ý em là gì?
- Uông Mạc… Trả lời em đi, anh… Có yêu em không?
Anh nhìn cô nhưng lại không nói gì.
Thấy anh như vậy thì Doãn Hân Nghiên cũng chỉ cười nhạt, hóa ra cô nghĩ đúng rồi, làm sao anh có thể vẫn còn yêu cô trong khi cô đã lừa dối anh chứ?