Vốn dĩ buổi chiều hôm nay là Uông gia đã hẹn gia đình của Đổng Ninh đi dùng cơm, sẵn tiện là bàn đến chuyện cưới sinh của Đổng Ninh và Uông Tráng.
Nhưng ai mà có ngờ Đổng Ninh lại ở trước mặt Vi Tuyến và Uông Bác Văn tỏ ra dáng vẻ xót xa cho Uông Tráng, lại còn nói:
- Hai bác… Con thấy hiện tại A Tráng vẫn còn cơ hội thăng tiến trong công việc, hay là con và anh ấy tạm thời khoan hãy kết hôn cũng được. Con sẽ lựa lời nói với cha mẹ… Hai bác cũng đừng ép A Tráng quá.
Với những người “có não” đều biết rõ đây là âm mưu của Đổng Ninh, mục đích của cô ta chính là muốn chờ đến khi địa vị của Uông Tráng vững chắc rồi hai người họ mới kết hôn, đến đó thì cô ta cũng sẽ là phu nhân của một tước vị cao hơn Thiếu Tá như bây giờ.
Nhưng!
Đó chỉ là những người “có não” thôi, còn kẻ không não như Uông Tráng lại cảm thấy Đổng Ninh quá lương thiện, thậm chí còn xem cô ta như bồ tát sống mà chuẩn bị yêu chiều.
Tuy nhiên, đó cũng yêu cầu từ một phía của Đổng Ninh thôi, còn Vi Tuyến ở đây vẫn không chấp nhận, bà ấy còn nhìn con trai và cô gái đó, nói:
- Uông gia là gia đình gia giáo, làm sao lại có chuyện sinh con mà không kết hôn chứ? Không được, hai nhất định phải kết hôn!
Nghe đến đây thì Uông Tráng đã ngay lập tức trở mặt, thậm chí là hắn ta còn tỏ ra rất khó chịu với mẹ mình nữa.
- Mẹ! Ninh Nhi đã hạ mình như vậy rồi mà, lẽ nào mẹ không lo cho tuong lai của con sao? Con không phải là con trai mẹ sao?
Vi Tuyến bị con trai do mình đứt ruột đẻ ra chất vấn thì đã tức đến mức không nói nên lời, hiển nhiên Doãn Hân Nghiên cũng ở đây và cô đã nhìn Uông Tráng, chỉ nhíu mày, nói:
- Uông Tráng, chú ăn nói với mẹ cho cẩn thận vào!
Có vẻ như Uông Tráng đã sắp phát điên rồi nên hắn ta hoàn toàn không để lời của Doãn Hân Nghiên lọt vào lỗ tai, thậm chí là còn nhíu mày chỉ thẳng vào cô, nói:
- Chị có tư cách gì mà dạy tôi? Tuổi đời của tôi còn lớn hơn chị mấy tuổi đấy, đừng ỷ vào việc gia đình tôi sủng ái chị rồi chị làm kiêu. So với chị thì Ninh Nhi hiểu chuyện hơn nhiều.
Còn chưa để Đổng Ninh cười thầm thì một âm thanh vang vọng giữa da thịt với da thịt đã vang lên, đó là một tiếng *Chát* rất chói tai.
Khi Đổng Ninh nhìn sang thì chỉ thấy gương mặt của Uông Tráng bị tát đến đỏ ửng, còn người ra tay chính là Uông Bác Văn.
Ông ấy đã tức giận kể từ khi thằng nghịch tử đó dám lớn tiếng với mẹ ruột, bây giờ đến cả chị dâu mà cũng không để vào mắt, đúng là sinh ra hắn ta uổng công mà!
- Uông Tráng! Anh dám ăn nói với mẹ và chị dâu mình như vậy à?
- Cha đánh con?
- Đúng, tôi đánh anh đó, thì sao?
Đổng Ninh cảm thấy tình hình có vẻ như đã đi lệch quỹ đạo ban đầu mà cô ta tính thì liền nhanh chóng kéo Uông Tráng lại, tránh việc hắn ta quá khích rồi ăn nói bậy bạ.
Hiển nhiên, việc Đổng Ninh muốn đóng vai vợ hiền dâu thảo cũng chưa thể dừng lại được, cô ta đưa mắt nhìn Vi Tuyến và Uông Bác Văn, sau đó lại nói:
- Hai bác… Con và A Tráng là yêu nhau thật lòng, nhưng mà… Vì sự nghiệp của A Tráng cho nên tất cả những hi sinh đều rất xứng đáng. Hơn nữa con tin rằng A Tráng rồi cũng sẽ cưới con thôi.
Vi Tuyến nhìn Đổng Ninh, lại nhìn sang đứa con trai mà mình đứt ruột đứt gan đẻ ra… Rồi bà ấy cũng không nói gì nữa.
- Hay là vậy đi, tạm thời Đổng Ninh cứ đến Uông gia ở tạm đến khi nào cô sinh đứa bé xong thì sẽ bàn tiếp đến chuyện kết hôn.
Dừng một chút, Doãn Hân Nghiên lại nói:
- Và đương nhiên thì Uông gia cũng sẽ chu cấp đầy đủ phí dưỡng thai cho cô, nhưng tiền sinh hoạt phí thì cô vẫn phải đóng đều đặn đấy nhé.
Uông Tráng nghe nói vậy liền nhíu mày, nói:
- Chị dâu, chị có ý gì hả?
- Ý ở trên mặt chữ đấy, chú nghe không hiểu sao?
Dừng một chút, Doãn Hân Nghiên cũng lục lại ghi chép trong nhà rồi nói:
- Từ trước khi tôi gả cho A Mạc thì tất cả chi phí trong nhà đều là do A Mạc và cha mẹ thay nhau chi trả, nhưng phần lớn đều là của chồng tôi bỏ ra. Còn hiện tại, mỗi người đều có gia đình riêng cả rồi, cha mẹ và Lục Chi thì tôi vẫn có thể chăm lo cho họ… Nhưng mà với vợ con của chú… Thì tại sao tôi cũng phải chăm lo cho họ chứ?
- Chị!
- Đừng gào lên nữa, nếu như chú và vợ con chú muốn ở lại Uông gia, thì mỗi tháng đều phải đóng tiền chi trả cuộc sống, từ điện, nước đến thức ăn. Còn nếu như chú không muốn thế… Thì dọn ra ngoài mà ở!
Vốn dĩ Uông Tráng còn định nói gì đó, nhưng sớm đã bị Đổng Ninh ngăn lại.