Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim

Chương 69: Náo loạn ở bệnh viện (2)



Em nói gì lạ vậy? Sao tự nhiên lại hỏi câu đó?

- Vậy… Vậy sao chị dâu lại đến đây? Còn là lén lút tới đây không cho em và cha mẹ biết nữa… Chị Thanh Thanh, chị nói thật với em đi, có phải chị dâu hối hận khi gả cho anh trai của em rồi đúng không?

Chu Băng Thanh cạn lời…

Trước kia khi cô ấy nghe Doãn Hân Nghiên nói về chuyện Uông gia là một nhà Overthinking thì cô ấy còn không tin, còn bảo rằng cô nói quá, làm sao có chuyện lại có người vị Overthinking ở ngay trong Uông gia được chứ? Hiển nhiên Chu Băng Thanh còn nói rằng nhìn Uông gia vui vẻ như vậy chắc chắn sẽ không có chuyện nghĩ nhiều đâu.

Nhưng… Nhưng bây giờ thì Chu Băng Thanh tin rồi, thử nhìn cái cách mà Uông Lục Chi mếu máo kia xem, đây còn không phải là Overthinking thì là gì chứ? Mà Uông Lục Chi còn trẻ mà đã nghĩ nhiều như thế thì…

Khoan đã!

Dừng khoản chừng là hai giây!

- Uông Lục Chi, em có nói cho cha mẹ biết chưa vậy?

- Em… Em… Em nói rồi…

Chu Băng Thanh trực tiếp đưa tay đỡ trán, đúng là hết nói rồi mà, sao trên đời này vẫn còn chủng loại con gái ngáo ngơ như khứa này vậy không biết nữa.

Lúc Chu Băng Thanh đang định nói gì đó thì Uông Bác Văn và Vi Tuyến đã chạy đến, thậm chí là ở bên cạnh họ còn có không ít quân nhân khác nữa, giống như là chỉ cần nhìn thấy Doãn Hân Nghiên có ý định sai lầm họ sẽ ra tay ngay!

Còn chưa đợi Chu Băng Thanh nói gì thì Vi Tuyến đã trực tiếp đẩy cửa xông vào phòng khám mà Doãn Hân Nghiên đang nằm, trong hoàn cảnh đó thì ai nấy đều sợ hãi, kể cả y tá hay bác sĩ, thậm chí là còn có bệnh nhân run rẩy nữa.

Bệnh viện của họ nói sao cũng chỉ là một bệnh viện nhỏ, bây giờ đột nhiên xuất hiện nhiều quân nhân như thế thì ai mà không sợ hãi giật mình chứ.

Cứ như thế mà bệnh viện Tâm Xuyên hôm nay đã náo nhiệt hẳn lên.

Tiếp theo sau đó chính là Vi Tuyến đi vào bên trong phòng khám, còn chưa đợi bà ấy nói gì thì có một âm thanh rất quen tai đã lọt vào tai của Vi Tuyến, vì âm thanh đó mà Vi Tuyến có hơi dừng lại

Uông Bác Văn lúc này cũng gấp gáp, muốn đi vào bên trong xem vợ mình đang làm gì mà lại im lặng như thế, nhưng ông ấy còn kịp mở miệng thì Vi Tuyến đã chặn miệng ông ấy lại. Còn nhỏ giọng nói:

- Im lặng chút, em nghe thấy tiếng gì đó.

- Hả? Có tiếng gì sao?

Lúc này, xung quanh phòng khám đã trở nên im ắng vô cùng, với không gian lặng thin như tờ này thì dường như ai cũng có thể nghe thấy tiếng mà Vi Tuyến đã nghe.

Nhưng với đám đàn ông và hai cô gái chưa chồng thì chẳng ai biết đó là âm thanh gì nữa.

Riêng Doãn Hân Nghiên và bác sĩ thì ở sau tấm rèm nên dường như là không hề hay biết ở bên ngoài đang xào xáo đến mức nào.

Khi này Doãn Hân Nghiên còn nhìn bác sĩ, nói:

- Cái này là…

- Là nhịp tim của em bé đó. Tuy rằng hiện tại thai thi của em phát triển bình thường nhưng có lẽ do là con đầu nên bụng cũng không lộ nhiều.

- Ý của chị là…

- Chúc mừng em, em mang thai rồi.

Bác sĩ vừa dứt lời thì không chỉ Doãn Hân Nghiên rơi vào im lặng, đến Vi Tuyến, Uông Bác Văn hay thậm chí là Uông Lục Chi và Chu Băng Thanh cũng đứng hình mất mấy giây.

Đến khi Doãn Hân Nghiên và bác sĩ cũng nhau bước ra khỏi chỗ siêu âm thì cô mới giật mình khi thấy cha mẹ chồng đều đang ở đây.

Cô đưa mắt nhìn họ, khó hiểu nói:

- Cha mẹ… Sao hai người lại ở đây thế?

- Con… Đến đây để khám thai sao? Con… Mang thai rồi?

Doãn Hân Nghiên nghe xong cũng chỉ mỉm cười rồi gật đầu, sau đó ánh mắt của cô cũng trở nên rất dịu dàng mà chạm tay lên bụng mình, lại nói:

- Vốn dĩ con tưởng rằng cơ thể của mình có vấn đề nên mãi mà không có thai. Nhưng ai mà có ngờ là con có thai rồi, chỉ là do đứa bé trong bụng hiểu chuyện nên không hành con chút nào.

Bác sĩ nghe vậy cũng gật đầu, sau đó cô ấy cũng nhìn một tốp quân nhân mà chỉ biết cười, lại nói:

- Gia đình đừng lo lắng, dù rằng cô ấy không có dấu hiệu của nôn nghén nhưng đúng thật là đã mang thai rồi. Sau này mọi người phải chú ý hơn một chút, đừng để cô ấy chạy lung tung rồi lại đến đây đòi tôi phải tìm cách để cô ấy có con.

Doãn Hân Nghiên cũng chỉ ái ngại nhìn bác sĩ mà không dám hó hé gì, thay vào đó thì trên dưới Uông gia bây giờ vẫn còn chưa chạy xong câu nói của bác sĩ.

Uông Bác Văn: “…” Vậy là lên chức ông nội rồi sao?

Vi Tuyến: “…” Mình… Có cháu rồi? Thật sự có cháu rồi?

Uông Lục Chi: “…” Hình như… Mình vừa làm một chuyện rất động trời, liệu bây giờ ông anh của mình có bỏ mạng chạy tới đây không nhỉ? Nhưng mà… Mình có cháu rồi, thật sự sắp có cháu rồi!

Còn Chu Băng Thanh chỉ đưa mắt nhìn Uông gia rồi lắc đầu, nhà này đúng là nghĩ nhiều thật đó. Có khi người trầm cảm sau sinh sẽ không phải là Doãn Hân Nghiên đâu, mà là trên dưới toàn bộ người nhà của Uông gia thì có!

Thật là… Nhà gì mà Overthinking thấy sợ!