Bỗng nhiên Doãn Hân Nghiên cảm thấy bản thân có một sở thích mới, chính là trêu chọc anh chồng nhà mình.
Nói sao nhỉ?
Nhìn thử cái gương mặt lo lắng đến mức không thể kiểm soát được kia đi, vừa đáng yêu, vừa đáng thương, lại có chút buồn cười. Tuy rằng Doãn Hân Nghiên biết bản thân làm vậy sẽ xuống địa ngục, nhưng thật sự là nó rất thú vị.
- Nghiên, nói anh nghe, em bị gì? Bác sĩ đã nói gì rồi? Có… Có chữa được không?
Đến đây Doãn Hân Nghiên liền nhanh chóng bật chế độ diễn sâu, cô có hơi cúi đầu, sau đó lại nhìn anh, nói:
- Bảy tháng nữa…
Nghe đến đây thì không biết đại não của Uông Mạc đang nghĩ đến cái gì, nhưng nhìn anh hình như là đang rất sốc, hay nói đúng hơn là tự sốc với suy nghĩ của bản thân thì phải?
Cô đưa mắt nhìn anh, lại còn nhỏ giọng, cười nhạt, nói:
- Anh đừng như vậy mà, chúng ta vẫn còn tận bảy tháng nữa mà.
- Không thể cứu chữa được sao?
- Không thể… Việc này cũng chỉ có bản thân em có thể cứu được em thôi, nhưng mà…
Lúc này Uông Mạc liền ôm lấy cô, Doãn Hân Nghiên cũng cảm thấy rằng vai anh có hơi run run một chút, ừ thì… Hình như là cô đùa hơi quá tay rồi nhỉ?
Sau khi Uông Mạc buông cô ra thì cô cũng nhìn anh, lại còn nắm lấy tay anh, nói:
- Anh sao vậy?
- Nghiên Nghiên… Vậy chúng ta phải làm gì đây?
Doãn Hân Nghiên có vẻ như đã không thể tiếp tục diễn được nữa rồi, cô liền bật cười lớn, sau đó cũng để anh ngồi xuống giường, đi lấy từ trong ngăn tủ ra một bản kiểm tra. Đương nhiên Uông Mạc cũng đã nhìn thấy được tên của cô ở trên đó, anh còn định đẩy nó ra, nhìn cô với ánh mắt cún nhỏ tội nghiệp nói:
- Nghiên Nghiên, em đừng có tàn ác như vậy mà.
- Ây da, anh cứ cầm xem đi.
Uông Mạc chỉ nhìn cô rồi cũng đành hít một hơi thật sâu, cuối cùng mới dám xem bản báo cáo kiểm tra, đầu tiên là về các chỉ số của Doãn Hân Nghiên đều bình thường, nhưng rồi sau đó anh lật sang một tờ khác đã nhìn thấy tấm ảnh siêu âm em bé, trên tờ giấy còn có dòng chữ “Một thai sống trong tử cung” thì Uông Mạc cũng trực tiếp hóa đá.
Anh giống như không tin vào mắt mình, thậm chí còn liên tục ngước lên nhìn cô rồi lại ngước xuống nhìn xuống tờ giấy có dòng chữ xác nhận cô đã mang thai.
Nhìn hành động của chồng thật sự rất đáng yêu, Doãn Hân Nghiên còn định trèo lên người anh để ôm anh, nhưng Uông Mạc lại nhanh chóng ôm vợ lại, cô vợ này đúng là biết cách làm anh đứng tim thật đó, sau đó anh còn tựa đầu lên vai của cô rồi thở dài, nói:
- Em đừng dọa anh nữa mà.
Nhưng Doãn Hân Nghiên lại choàng tay ôm lấy cổ của anh, sau đó còn hôn một cái tên lên môi anh, cười nói:
- Anh có vui không? Chúng ta sắp có bảo bảo rồi đó.
Uông Mạc chỉ nhìn cô, sau đó anh lại nhẹ nhàng siết chặt vòng tay của mình hơn một chút, lại nói:
- Nhưng chuyện sinh con sẽ không dễ dàng. Trong quá trình mang thai cũng sẽ rất khó khă…
Còn chưa đợi Uông Mạc nói hết thì Doãn Hân Nghiên đã dùng tay chặn miệng của anh, sau đó cô còn nhìn anh, cười rất vui vẻ nói:
- Bảo bảo chắc hẳn là giống anh nên rất ngoan, đến bản thân em nếu không đi kiểm tra thì em cũng không biết bản thân mang thai nữa mà. Nên anh đừng lo.
- Em… Cảm ơn em.
Doãn Hân Nghiên và Uông Mạc cũng chỉ ở trong phòng rồi “bồi đắp” thêm tình cảm.
Còn ở ngoài cửa lúc này thì Uông Lục Chi đang muốn nghe lén xem anh cả chị dâu đang nói gì ở bên trong, liệu rằng ngày mai anh cả có đánh chết cô ấy không nhỉ?
Cơ mà… Người duy nhất tò mò chuyện của Uông Mạc và Doãn Hân Nghiên không chỉ có Uông Lục Chi mà ngay cả Vi Tuyến và Uông Bác Văn cũng đang đứng nghe lén, thậm chí là Vi Tuyến còn nói:
- Tiểu Chi, con có nghe thấy gì không? Mẹ không nghe thấy gì hết.
- Con cũng không nghe thấy…
- Cha cũng vậy…
Trên dưới Uông gia bây giờ đang rất sốt ruột không biết tình hình ở bên trong như thế nào, cho đến khi Doãn Hân Nghiên và Uông Mạc mở cửa ra thì thấy ba người nào đó đang lén lút nghe lén họ nói chuyện thì cũng chỉ phì cười.
- Ờ… Hai đứa có muốn ăn gì đó không? Mẹ bảo người hầu làm cho ăn nha? Nghiên Nghiên, con muốn ăn gì?
Uông Mạc cảm thấy bản thân thật sự trở thành con ghẻ trong chính ngôi nhà của mình rồi, anh cũng hắng giọng nói:
- Mẹ, con mới là người cần được ăn đây nè, mẹ không thể quan tâm con trai mẹ một chút sao?
Vi Tuyến chỉ nhìn anh, sau đó liền bĩu môi, lầm bầm.
- Ai thèm quan tâm con làm gì chứ, mẹ lo cho con dâu và cháu của mẹ hơn.
Khóe môi của Uông Mạc bắt đầu giật giật, anh nhìn mẹ mình, lắc đầu thở dài, nói: