Uông Mạc đưa vợ mình ra xe, trước khi để Doãn Hân Nghiên lên xe thì anh còn kiểm tra xem ghế ngồi đã đủ mềm mại chưa, thậm chí là anh còn chuẩn bị ti tỉ thứ đồ ăn ở trên xe, phòng trường hợp vợ mình đói bụng giữa đường.
Nói thật thì Doãn Hân Nghiên cảm thấy chồng mình chăm cô không khác gì một đứa bé cả, thậm chí có khi cô nghĩ rằng anh xem mình là con gái chứ không phải vợ.
Còn Uông Mạc sau khi kiểm tra xong liền nhìn sang vợ mình, nói:
- Em có muốn ăn gì không? Hay anh đi mua thêm vài thứ cho em nha? Chocolate thì sao? Hay là bánh ngọt? Hay là…
- Được rồi mà, từ nhà chúng ta đến nhà cha mẹ còn chưa được hai mươi phút nữa đó, anh lo xa quá đi, anh làm thế em tưởng chúng ta đang đi du mục ba năm ba tháng đó.
Uông Mạc nghe vợ nói vậy cũng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó anh đỡ cô lên xe, thậm chí là anh còn chuẩn bị cả gấu bông mềm mại cho cô ôm nữa chứ. Thật sự mà nói thì Doãn Hân Nghiên cảm thấy nếu như cô sinh con gái thì chắc hẳn là cô sẽ mất chồng rồi. Chứ cái kiểu cưng chiều như thế này thì chắc anh đang liên tưởng đến con gái nhỉ?
Sau khi đã lên xe thì Uông Mạc cũng hỏi chuyện vừa rồi cô và Đổng Ninh đang nói, hiển nhiên Doãn Hân Nghiên cũng không hề che giấu mà nói thẳng với anh về tình hình của đứa bé trong bụng Đổng Ninh.
Nghe đến đây Uông Mạc liền nhíu mày, nói:
- Nghiên, nếu như em thấy cô ta nguy hiểm thì em cứ ở lại Doãn gia đến khi anh quay về vào dịp Tết cũng được.
- Anh nghĩ em sợ cô ta sao?
- Em thì chắc chắn không sợ rồi. Nhưng anh sợ.
Uông Mạc lúc này liền nắm lấy tay cô, còn hôn một cái lên tay của cô, nhỏ giọng nói:
- Bây giờ em không chỉ một mình mà trong bụng em còn có bảo bảo nữa, lỡ như cô ta làm gì đó ảnh hưởng đến em và bảo bảo thì em nói anh phải làm sao đây? Hơn nữa anh cũng ở xa, không thể bay đến bên cạnh em ngay được. Cho nên là tốt nhất em nên ở lại Doãn gia để an toàn hơn, cho cả bảo bảo và em nữa.
- Uông Mạc, hình như anh nhát hơn rồi nhỉ? Trước kia anh là người không thèm quan tâm đến tính mạng của bản thân cơ mà?
Uông Mạc không phản bác, thậm chí là anh còn gật đầu nhận định. Từ khi kết hôn, hay nói đúng hơn là từ khi anh bắt đầu rung động với vợ mình thì anh đã hèn nhát hơn rồi. Ngay bây giờ, anh thật sự không muốn chết một chút nào, cho dù là có đến Diêm La điện để cầu xin thì anh vẫn muốn sống và ở bên cạnh vợ mình đến cuối đời.
Doãn Hân Nghiên nhìn anh, hừm… Nói sao nhỉ?
Hình như là cô còn chưa nói cho anh biết là chuyện sinh con cũng nguy hiểm như bước vào cửa tử vậy. Người ta thường nói một khi đã bước vào cửa sinh chính là bước một chân vào quỷ môn quan, nếu như bây giờ anh chồng cún lớn này của cô biết rằng nếu sinh em bé thì có thể hi sinh mạng sống của người mẹ thì liệu anh có hối hận không ha?
Còn nữa… Lỡ đâu sau này cô năn nỉ sinh thêm một đứa mà anh không chịu thì phải làm sao đây?
Ây da, xem ra chuyện này hơi nan giải rồi đó nha.
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Em đang nghĩ là chúng ta sẽ sinh mấy bảo bảo, anh nói xem chúng ta nên…
- Một.
- Hả? Sao chỉ có một? Một đứa thì bảo bảo sẽ buồn lắm đó.
Nhưng rồi Uông Mạc cũng không trả lời, đối với ai thì anh không cần biết, nhưng đối với anh hiện tại thì chỉ cần một đứa con là đủ phiền toái rồi, dù là trai hay gái thì chỉ cần một đứa thôi. Lỡ đâu sinh nhiều quá thì đến lúc anh và vợ ở với nhau lại bị làm phiền thì sao?
Không được!
Chỉ nên sinh một đứa thôi!
Đúng vậy, chỉ nên sinh một đứa là đủ rồi.
- Ông xã?
- Anh nghĩ một đứa là đủ rồi.
- Nhưng mà sẽ buồn lắm đó.
- Không buồn đâu. Còn nếu đứa bé thích có em thì anh giục Uông Lục Chi kết hôn rồi bảo nó sinh vài đứa là được.
Doãn Hân Nghiên ngơ ngác luôn mà, chuyện sinh con của người ta mà sao Uông Mạc nói dễ như trở bánh vậy kìa?
Hơn nữa Uông Lục Chi còn là em gái của anh nữa đó?
Alo? Có thật sự là anh em ruột không vậy?
- Nhưng anh nghĩ Tiểu Chi sẽ nghe lời anh sao?
- Nó ấy hả? Nó thích con nít lắm, bây giờ chỉ cần đẩy cho nó một anh đẹp trai là nó sẽ đòi kết hôn ngay thôi, em đừng lo… Em gái của anh, sống chung hơn mười tám năm, anh hiểu nó mà.
Doãn Hân Nghiên cũng chỉ đưa tay che miệng cười, tình anh em nhà này đúng là cảm lạnh thật đó.
Nhưng mà, nói sao thì chuyện sinh con cũng không phải anh quyết định được là được. Dù thế nào thì cô vẫn thích sinh hai đứa, một trai một gái cho đủ nếp đủ tẻ, đã vậy lại còn vui nhà vui cửa nữa chứ.
Nghĩ thử mà xem, ở nhà có một tiểu Doãn Hân Nghiên lém lỉnh và một Tiểu Đô Đốc mặt lạnh thì vui phải biết.
Uông Mạc đang lái xe mà nhìn thấy vẻ mặt háo hức của vợ thì chỉ biết thở dài ở trong lòng, vợ anh lại bắt đầu có những suy nghĩ khác người rồi đó.