Vị Chu Chính quân tử này tuy rằng nhìn có vẻ kỳ quái, nhưng lời nói thực sự rất có trọng lượng, sau khi ra sân, không có một Học Cung đệ tử nào tới quấy rầy hắn. Chỉ có Lý Quỳ ở bên ngoài chờ hắn, thần sắc vốn có chút sầu lo, nhìn thấy Tô Bạch Y đi ra, lông tóc không tổn hao gì mới lộ ra nụ cười: “Không việc gì là tốt, ta còn lo ngươi bị người ta bắt nạt.”
Tô Bạch Y cởi xuống Quân Ngữ kiếm bên hông đưa cho Lý Quỳ: “Kiếm này để người khác giữ ta không yên tâm, ngươi giữ giúp ta mấy ngày đi. Còn có, Học Cung này sao lại không quá giống lời ngươi nói, thiên hạ văn thải tụ lại chỗ này…… lại chỉ thấy mấy tên ngốc?”
“Nhỏ giọng chút, nhỏ giọng chút, nhỡ bị người khác nghe được.” Lý Quỳ vội vàng kéo Tô Bạch Y đến một bên, vừa đi tới phía trước vừa nói chuyện, “Học Cung đích thực là nơi thiên hạ văn thải tụ lại, có Nho Thánh được xưng là học thức thiên hạ đệ nhất, có năm vị quân tử đều có phẩm hạnh, tài học, có 3000 nho sinh đọc đủ thứ thi thư. Nhưng chính vì nơi này có nhiều thứ tốt như vậy, cho nên các nhà các phái đều muốn đem đệ tử trẻ tuổi trong gia tộc của bọn họ đưa đến nơi này rèn luyện, cảm thụ khí chất của Học Cung, về sau trở lại gia tộc sẽ cho người ta cảm giác khác biệt, nhưng rốt cuộc thì người nên kế thừa vị trí gia chủ vẫn kế thừa gia chủ, nên cưới tiểu thư của đại phái thì cưới đại tiểu thư. Cho nên những đệ tử này thường thường là thiên chi kiêu tử trong môn phái của họ, từ nhỏ tới lớn đã được chiều chuộng, mỗi tên đều ngang ngược vô lễ, Học Cung đối với những đệ tử này cũng rất là đau đầu, đặc biệt là từ sau khi vị quân tử kia xuống núi, aiz……”
“Vị quân tử nào?” Tô Bạch Y hỏi.
Lý Quỳ cười thần bí: “Ngươi về sau sẽ biết. Ngươi chỉ cần biết hiện giờ trong Học Cung đang có ba vị quân tử, tam quân tử Lý Ngôn Hề, tứ quân tử Lý Oai, ngũ quân tử Chu Chính.”
“Chu Chính quân tử ta đã gặp rồi.” Tô Bạch Y nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, cuối cùng đưa ra kết luận, “Ta cảm thấy hắn đầu óc không tốt.”
“Ha ha ha ha ha.” Ngoài dự kiến của Tô Bạch Y, Lý Quỳ vô cùng tôn kính, sùng bái Học Cung, nhưng nghe thấy lời này lại không có nửa điểm tức giận, “Đúng thực là như thế. Trên thực tế, Học Cung quân tử, đầu óc đều không tốt. Tỷ như tam quân tử Lý Ngôn Hề, xưng là ‘ đào lý bất ngôn hạ tự thành hề ’, người Học Cung đều gọi là Lý Bất Ngôn.”
“Không thích nói chuyện à?” Tô Bạch Y hỏi.
“Phàm là ngày mà tam quân tử Lý Ngôn Hề dạy học, hắn có thể ở trên lớp tán gẫu sáu canh giờ không nghỉ, không ăn cơm, không uống nước, không đi nhà xí, phàm là trong lớp có vấn đề mà học sinh hỏi, hỏi một câu hắn đáp trăm câu, cuối cùng không một ai trong lớp dám lên tiếng, sau chỉ cần có học sinh đứng trước mặt hắn, hắn liền chủ động hỏi học sinh, sau cùng không một ai trong lớp dám ngẩng đầu. Lý Bất Ngôn ý là…… không nên nói chuyện cùng Lý quân tử. Nhưng mà Lý quân tử có nhiều thứ muốn giảng như vậy, chủ yếu là bởi vì hắn rất bác học.”
“Vậy tứ quân tử Lý Oai thì sao?” Tô Bạch Y nghĩ thầm, một ngày nào đó nhất định phải nói chuyện với Lý quân tử một phen.
“Tứ quân tử Lý Oai, một thân hạo nhiên chính khí, thích dạy quân tử chi đạo, thích khuyên người ta làm việc thiện, là người lương thiện, thường xuyên suất lĩnh Học Cung đệ tử xuống núi giúp người già, phụ nữ, trẻ em trong Tiền Đường thành, tỷ như giúp lão nhân tu sửa phòng ốc cũ nát, cho người nghèo màn thầu, cho trẻ con đi học, cũng là vị quân tử mà Học Cung đệ tử sợ hãi nhất.”
“Người già, người nghèo, trẻ nhỏ đều có. Vậy phụ nữ đâu?”
“Tiền Đường thành có Thiên Hoa Vạn Hoa Lâu, đều truyền tụng mỹ danh của Lý quân tử.”
“Thất kính thất kính.”
“Phàm là lúc tứ quân tử giảng bài, đệ tử không thể ồn ào, tan học không thể đuổi nhau đùa giỡn, khi ăn cơm không thể cao giọng luận bàn, sau khi tắt đèn không thể nói chuyện phiếm, đi nhà xí không thể quay đầu nhìn lén người khác, càng không thể huýt sáo.” Trong giọng nói của Lý Quỳ trong tựa hồ lộ ra vài phần hận ý.
“Đây mới là Lý Bất Ngôn a!” Tô Bạch Y cảm khái nói, “Vậy còn ngũ quân tử Chu Chính……”
“Chu Chính, là chính nhân quân tử.” Lý Quỳ vươn một cái nắm tay, dùng sức nắm, “Cũng là vị quân tử chuẩn mực nhất.”
“Nho Thánh ngày nào thì trở về? Gặp hắn xong ta liền xuống núi.”
“…………”
Màn đêm buông xuống, Tô Bạch Y ngồi trong phòng nhỏ được Học Cung xắp xếp, thắp một ngọn nến, từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sổ ghi chép, giơ bút lên, hắn cảm thấy lời ngày ấy sư phụ nói rất có lý, trốn tại nơi đây cũng an toàn, đem lời muốn nói viết lại đi……
“Không chừng là có thể viết ra đại tác phẩm như《 Nhiệt Huyết Học Cung 》của Sơn Hư tiên sinh.” Tô Bạch Y cắn đầu bút nghĩ lại những việc đã sảy ra hôm nay, “Tạ Vũ Linh, Tạ gia tam công tử, vậy hắn hẳn là người ngày ấy nhờ nàng kia tới cứu người, chỉ là vì sao lại không tự mình xuống núi, ngược lại là phải đi nhờ đối thủ một mất một còn Phong Tả Quân. Phong Tả Quân, hôm nay hắn nói về sau sẽ kế thừa Thiên Hiểu Vân Cảnh, xem ra là trưởng tôn của của Thiên Hiểu Vân Cảnh, Học Cung quả nhiên là ngọa hổ tàng long a. Còn có Chu Chính, nhìn hắn nghiêm túc như thế nhưng cũng thích đọc tiểu thuyết thoại bản (tiểu thuyết thoại bản hiểu đại khái là truyện, các tiên sinh hay kể trong quán trà thời xưa) , ta còn tưởng rằng Học Cung quân tử đều là mấy lão cổ hủ, không nghĩ rằng cũng nhàn rỗi như vậy, thật là tăng thêm vài phần hảo cảm.”
Tô Bạch Y cứ lầm bầm lầu bầu như vậy hồi lâu, không biết viết lên sổ ghi chép cái gì, mãi cho đến giờ sửu cũng không hề buồn ngủ, ngược lại càng viết càng hứng thú, vừa lầm bầm lầu bầu, vừa cầm bút viết lên sổ, rồng bay phượng múa. Không nghĩ đến ở ngoài tường viện, có ba tên Học Cung đệ tử đang nằm bò, quan sát hắn, sớm đã buồn ngủ, mí mắt sắp không mở ra được.
“Tên người mới này làm bằng sắt à? Đến giờ này còn chưa ngủ? Hứa Triết, hay là thôi đi?” Có một người vừa ngáp vừa nói.
Học Cung thiếu niên được gọi là Hứa Triết vội vàng che miệng hắn: “Chớ ồn ào, chớ ồn ào, chờ một chút.”
Hứa Triết vừa dứt lời, Tô Bạch Y liền buông xuống sổ ghi chép trong tay, sau đó đứng dậy thổi tắt nến, ba người trên tường viện lại đợi non nửa canh giờ, mới lặng lẽ lật mình nhảy vào trong viện, cúi người chui vào dưới cửa sổ. Hứa Triết chậm rãi đứng lên, đem cửa sổ kéo ra một khe hở, nhìn thấy Tô Bạch Y đang nằm trên giường, đưa lưng về phía bọn họ, hắn lập tức móc từ trong lòng ngực ra một mũi tên thổi, thổi nhẹ về phía Tô Bạch Y.
“Trúng.” Hứa Triết cười nói.
Nhưng Tô Bạch Y lại bỗng nhiên xoay người, vươn hai ngón tay kẹp lấy mũi tên.
“Ngươi…… ngươi không ngủ à?” Hứa Triết cả kinh nói.
Tô Bạch Y từ trên giường ngồi dậy: “Ngươi nói đúng. Ta đích thực đã rất nhiều năm không ngủ rồi.”
“Hứa Triết, làm sao bây giờ?” Hai người kia hỏi.
Tô Bạch Y nhờ ánh ánh trăng nhìn thấy người trước mặt này, nhận ra đây là người ban ngày đứng cạnh Phong Tả Quân, hắn bất đắc dĩ nói: “Các ngươi muốn làm cái gì đây?”
Hứa Triết bỗng nhiên cười lạnh nói: “Rất nhanh ngươi sẽ biết, thủ lĩnh nói không sai, ngươi thực sự có chút tài năng, nhưng ngươi vẫn quá non, dám dùng tay không tiếp ám khí của Hứa gia ta?”
Tô Bạch Y cau mày, phát hiện bàn tay hơi tê dại, nhìn kỹ thì toàn bộ bàn tay đã biến thành màu xanh đen: “Ngươi!”
“Nếu ngươi đã nhiều năm không ngủ, vậy hôm nay ngủ ngon một giấc đi.” Hứa Triết thả người một cái nhảy vào trong phòng, đi qua đi đem Tô Bạch Y đã không thể nhúc nhích khiêng lên lưng, “Độc này gọi là Miên Cốt Hương, đủ cho ngươi ngủ, mơ đẹp vài canh giờ.”