“Thượng Lâm Thiên Cung thân là đại phái đệ nhất giang hồ, giết người cũng có ý thơ như vậy sao?” Phong Tả Quân đọc mật báo Thiên Hiểu Vân Cảnh vừa mới truyền tới, cau mày nói, “Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống Duy Long Sơn, bọn họ sẽ xử quyết phản đồ Tạ Khán Hoa.”
“Không đợi nữa, ta phải vào thành.” Tạ Vũ Linh nhàn nhạt nói.
“Được, vậy thì vào thành!” Phong Tả Quân gật đầu nói, “Có điều người của Thiên Hiểu Vân Cảnh đông như vậy nếu giương cờ gõ trống đi vào Ác Ma thành thì không hợp lý, hai chúng ta đi trước đi.”
“Được.” Tạ Vũ Linh thả người nhảy về phía trước.
Doanh địa của Thượng Lâm Thiên Cung, thủ tọa Thanh Minh Viện Long tiên sinh nhìn Bạch Hạc trước mặt, sâu kín nói: “Đây cũng là do Bạch Cực Nhạc lâu chủ sắp xếp à?”
Bạch Hạc gật đầu nói: “Long tiên sinh chỉ cần bảo vệ tốt nơi này, những việc còn lại không cần lo lắng.”
“Long thủ tọa, Thiên Hiểu Vân Cảnh, thiếu tông chủ Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh đang trên đường đi tới Ác Ma thành, có cần ngăn cản không?” Ngoài căn lều, có người thấp giọng thông báo.
“Đừng ngăn cản.” Long tiên sinh nheo mắt, “Giết luôn đi.”
“Vâng.”
Chỉ sau thời gian một nén nhang, Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh đã đi tới gần doanh địa của bảy đại phái, bọn họ cũng không kiêu ngạo tới mức trực tiếp đi khiêu khích những người đó, cho nên đã đi đường vòng, nhưng chỉ sau mấy cái thả người, đã nhìn thấy phía trước có người đang chờ bọn họ.
“Tam đệ, lâu rồi không gặp a.” Người nọ đưa lưng về phía bọn họ, trong giọng nói mang theo vài phần ý cười.
“Đại ca?” Tạ Vũ Linh dừng bước chân, hơi sững sờ.
Thanh Y Lang xoay người: “Gặp ta có phải rất kinh ngạc không?”
“Đại ca ngươi không phải……” Tạ Vũ Linh nghi ngờ nói.
“Đúng vậy, ta đã từng bị trọng thương, mất đi một thân công lực, nhưng việc đời khó đoán, hiện giờ công lực của ta còn mạnh hơn lúc ấy, hơn nữa còn đại diện cho Tạ gia tới tham dự Duy Long Chi Minh lần này.” Thanh Y Lang cười nói, “Những lão già trong nhà đó, ta đều đã thuyết phục hết rồi. Chỉ đợi tam đệ từ Học Cung về, chúng ta sẽ có thể trọng chấn Tạ gia.”
Tạ Vũ Linh cúi đầu nói: “Hiện giờ thất thúc đang ở trong tay Thượng Lâm Thiên Cung……”
“Ta hiểu, cho nên ta chỉ hỏi tam đệ, ngày nào thì có thể học thành mà về?” Thanh Y Lang hỏi.
“Khi trở thành quân tử!” Tạ Vũ Linh trầm giọng nói.
“Vậy ta sẽ chờ ngươi trở thành quân tử.” Thanh Y Lang nghiêng người đi sang một bên, sau đó lấy từ trong lòng ngực ra một cây quạt.
Tạ Vũ Linh ánh mắt sáng lên: “Phù Tô phiến?”
“Ngươi giữ Phù Tô phiến, ta cầm Hà Hoa kiếm.” Thanh Y Lang đem cây quạt trong tay ném về phía Tạ Vũ Linh, “Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau trọng chấn Tạ gia.”
Nhưng lúc cây quạt đang bay giữa không trung, có một mũi tên phá không mà ra, bất ngờ tấn công về phía cây quạt, Phong Tả Quân nghe tiếng lập tức rút đao, một đao chặt đứt mũi Chu Nhan tiễn kia.
“Vương Nhược Hư.” Tạ Vũ Linh bước về phía trước một bước, nhận lấy Phù Tô phiến, sau đó lạnh băng nói ra ba chữ này.
“Ồ? Gia trưởng đương nhiệm của tứ đại gia tộc, Vương Nhược Hư?” Phong Tả Quân quay đầu nhìn lại.
Vương Nhược Hư dẫn chúng đệ tử của Vương gia chậm rãi đi về phía bọn họ, sắc mặt có vẻ không tốt: “Lớn mật! Mặc kệ là luận về bối phận gia tộc, hay là quan hệ thông gia giữa hai nhà chúng ta, ngươi đều phải gọi ta một tiếng thúc phụ!”
“Ta gọi thúc phụ ông nội nhà ngươi!” Tạ Vũ Linh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ồ! Tạ Vũ Linh ngươi còn biết nói tục!” Phong Tả Quân kinh hãi.
“Ta không chỉ biết nói tục, ta còn biết giết người!” Tạ Vũ Linh tay phải nắm thật chặt Phù Tô phiến vừa mới bắt được trong tay.
“Bình tĩnh, ngươi bình tĩnh!” Phong Tả Quân tự cho là mình có tiếng không bình tĩnh nhất Học Cung, nhưng cũng không cuồng vọng đến mức muốn đi giết gia trưởng của tứ đại gia tộc.
“Đúng vậy. Bình tĩnh.” Thanh Y Lang đi tới bên cạnh Tạ Vũ Linh, “Chúng ta chẳng qua là đang nói mấy câu với huynh đệ nhà mình thôi, không biết Vương gia chủ tới chỗ này có chuyện gì a?”
“Chỉ nói mấy câu? Ta thấy các ngươi đang muốn đi Ác Ma thành mới đúng.” Vương Nhược Hư cười lạnh nói.
Phong Tả Quân gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta chính là đang muốn đi Ác Ma thành!”
Vương Nhược Hư không nghĩ rằng Phong Tả Quân lại trả lời thẳng như thế, sững sờ một hồi sau đó nói: “Bảy đại phái chúng ta hiện giờ cùng chung kẻ địch, đang phải hợp tác đối phó với Ma tông cấu kết cùng Ác Ma thành, còn Thiên Hiểu Vân Cảnh ngươi lại……”
“Đúng vậy, Thiên Hiểu Vân Cảnh ta lại muốn một mình đi vào nơi nguy hiểm!” Phong Tả Quân lập tức tiếp lời, “Vì an nguy của thiên hạ, một mình tới khiêu chiến Ác Ma thành cường đại! Thật sự là đáng để người trong thiên hạ kính nể! Nhưng ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục, chúng ta đã vây thành nhiều ngày như vậy, nhưng Ác Ma thành cứ bế thành không ra, nếu còn như vậy, thiên hạ chính phái chẳng phải là sẽ trở thành trò cười à? Các ngươi không dám xông vào, thì để Thiên Hiểu Vân Cảnh chúng ta xông. Các ngươi đánh không lại, thì để Thiên Hiểu Vân Cảnh chúng ta đánh. Tóm lại một câu thôi, trời đất bao la, Thiên Hiểu Vân Cảnh ông đây là lớn nhất!”
Lời nói dõng dạc hùng hồn, nói cho người của Vương gia thậm chí là cả huynh đệ Tạ gia mặt ngẩn ra, môn nhân của Đông Phương gia và Lục gia vừa đuổi tới càng không còn lời gì để nói. Bởi vì mấy lời này thật sự là quá mức không biết xấu hổ, nhưng logic bên trong lại không chê vào đâu được.
“Tránh ra, để chúng ta qua!” Phong Tả Quân kéo Tạ Vũ Linh đi về phía trước.
“Hay cho một cái Thiên Hiểu Vân Cảnh, da mặt dày như tường thành.” Vương Nhược Hư vung tay lên, các đệ tử Vương gia lập tức cản đường lại.
Phong Tả Quân trợn mắt nhìn bọn họ: “Ngươi không dám để chúng ta đi tấn công Ác Ma thành, là có ý gì , ngươi thân là gia trưởng của tứ đại gia tộc, chẳng lẽ đã sớm bị Ác Ma thành mua chuộc rồi à!”
“Ta mặc kệ ngươi nói gì, đường phía trước bất cứ kẻ nào cũng không thể qua.” Vương Nhược Hư đa mưu túc trí, tuy bị lý lẽ không theo lẽ thường của Phong Tả Quân nói cho quay vòng, nhưng vẫn cứ không tránh đường.
“Ta đã nói lý lẽ của ta rất rõ ràng rồi.” Phong Tả Quân trầm giọng nói.
Vương Nhược Hư cười: “Ngoài Ác Ma thành ba dặm, không ai có thể qua, đây là lý lẽ của ta.”
“Lý lẽ của ngươi, rất không có lý.” Một giọng nói từ nơi xa truyền đến.
Vương Nhược Hư khẽ nhíu mày: “Ai?”
Phong Tả Quân nghe ra giọng nói kia, lập tức ngửa đầu hỏi: “Sư huynh, vậy lý lẽ của ta thế nào?”
“Ngươi không có lý lẽ.” Một nam tử mặc học phục, tay cầm trường kiếm từ phía xa bay vút đến, từ từ rơi xuống đất, “Chỉ có ngụy biện.”
“Bái kiến sư huynh.” Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh cúi đầu nói.
“Gọi quân tử.” Nam tử mặt lộ vẻ không vui.
Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh vội vàng sửa miệng: “Bái kiến Chu quân tử.”
“Học Cung Nho Thánh tọa hạ, ngũ quân tử, Chu Chính.” Chu Chính nhìn mọi người hơi cúi đầu.
Học Cung quân tử, nổi tiếng thiên hạ, đặt trong triều đình, đều có thể sánh với đại học sĩ, ngày xưa nhị quân tử Nam Ngọc Lâu, còn xếp vào đệ tam Thiên Võ Bảng.
Cho dù là Vương Nhược Hư, lúc này cũng phải cung cung kính kính chắp tay nói: “Hạnh ngộ.”
Đông Phương Vân Ngã cũng chắp tay nói: “Hạnh ngộ. Không biết Chu Chính quân tử tới nơi này, là vì chuyện gì?”
Chu Chính suy nghĩ một hồi, hắng giọng, trả lời: “Ta muốn giúp hai vị sư đệ của ta, cùng vào Ác Ma thành, giết bọn chúng đến đen tối trời đất!”
Đông Phương Vân Ngã sửng sốt: “Nhưng Chu Chính quân tử vừa nói, những điều Phong thiếu chủ nói đều là ngụy biện mà.”
“Ta tên là Chu Chính, thích nhất là ngụy biện.” Chu Chính nghiêm túc nói.