Thượng Lâm Thiên Cung, Phù Sinh Túy Mộng Lâu.
Bạch Cực Nhạc từ trên mái nhà đi xuống, hai gã nam tử toàn thân áo trắng giống hắn đứng chờ sẵn dưới lầu.
Một người trên áo có thêu một con rồng bay, người còn lại là một con tiên hạc.
Phó lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu —— Bạch Long, Bạch Hạc, bọn họ đã về Duy Long Sơn sớm hơn những người khác một bước.
“Long tiên sinh đã chết trận, sáu đại phái đồng thời thu binh hồi phủ, tất cả đệ tử Thanh Minh Viện nhận được di mệnh trước khi chết của Long tiên sinh, đa số đã quyết định không về núi.” Bạch Long báo lại tình hình chiến trường vừa lấy được ở Ác Ma thành cho Bạch Cực Nhạc.
Bạch Cực Nhạc nghe vậy sắc mặt cũng không có nửa điểm dao động, chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Những người trên núi thì sao?”
“Thanh Minh Viện đã đóng cửa viện, các vị phó tọa đóng cửa không ra, không đoán được suy nghĩ của bọn họ.” Bạch Long trả lời.
Bạch Cực Nhạc nở nụ cười lạnh: “Suy nghĩ của bọn họ không cần đoán, hiện giờ tất nhiên là không biết nên làm gì, đang chờ ta tới tìm bọn họ, sau đó lập ra một thủ tọa mới, xây dựng một Thanh Minh Viện mới.”
Khóe miệng Bạch Hạc khẽ nhếch lên: “Cho nên có đi không?”
“Đương nhiên là không đi. Long tiên sinh mang xuống núi toàn là tinh nhuệ thực sự, mà những người còn trên núi này, đã là sắt rỉ a.” Bạch Cực Nhạc vung nhẹ trường bào, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía xa, “Là hắn?”
Bạch Long cũng xoay người, cau mày: “Sao hắn lại tới đây?”
Công lực Bạch Hạc không bằng bọn họ, chỉ cảm thấy một luồng khí tức cường đại đang dần tiếp cận, nghi ngờ nói: “Là ai?”
“Là ta!” Giọng nói vang lên từ trên trời.
“Ầm” một tiếng, có một người đáp xuống trên tòa lầu phía xa bọn họ.
Tòa lầu kia đã nhiều năm không có người ở, vậy mà trong nháy mắt lung lay như sắp đổ.
Người nọ thở dài: “Mắt thấy cao lầu dựng, nay lại mắt thấy đạp đổ lầu a.”
“Tiêu Dao Tiên?” Bạch Hạc nhận ra người đứng trên Vụ Vũ Lâu kia, “Hắn vẫn dám về Duy Long Sơn?”
Bạch Cực Nhạc ngẩng đầu lên, đối mắt với Tiêu Dao Tiên.
Trong Thượng Lâm Thiên Cung, rất nhiều đệ tử nghe thấy tiếng hô lớn kia, giật mình tỉnh dậy, nhao nhao chạy ra từ trong lầu viện của mình.
“Là nhị lâu chủ Vụ Vũ Lâu?”
“Không phải hắn nhập ma, trốn xuống núi sao?”
“Sao hắn còn trở về? Sao hắn còn dám trở về!”
Trong u ngục, Tạ Khán Hoa đột nhiên giật mình ngồi dậy, hắn vội vàng hỏi lão nhân trong góc u ngục: “Tiền bối, vừa rồi ngươi có nghe thấy có người thét lớn không?”
Lão nhân cũng không ngủ, trả lời: “Nghe thấy, tiếng thét kia tràn đầy chân khí, là một cao thủ. Nhưng chân khí đứt đoạn, là một người sắp chết.”
“Đáng chết.” Tạ Khán Hoa đứng lên, đi tới bên song sắt, “Sao hắn lại tới đây?”
“Hắn là bằng hữu của ngươi à?” Lão nhân hỏi.
“Đã từng là huynh đệ của ta.” Tạ Khán Hoa ở trong u ngục luôn luôn trầm ổn bây giờ lại nóng lòng, “Hắn vẫn bồng bột như vậy, một mình tới Thượng Lâm Thiên Cung, chẳng phải là tìm chết à?”
“Là tới cứu ngươi a.” Lão nhân bỗng nhiên hiểu ra.
“Ai cần hắn cứu.” Tạ Khán Hoa dùng sức vung một quyền vào song sắt, nhưng song sắt chỉ rung lên dữ dội trong chốc lát, cũng không tổn hại chút nào.
“Đây là song sắt mà Tô thị nhất tộc ta dùng Thiên Vẫn Thạch cứng rắn nhất đúc ra, có dùng lợi kiếm cũng không chém đứt được.” Lão nhân trầm giọng nói.
“Tiền bối ta nhớ ngươi từng nói ngươi có cách thể ra ngoài mà.” Tạ Khán Hoa vội la lên.
Lão nhân gật đầu: “Nhưng chỉ là đi ra từ chỗ của ta thôi, còn chỗ ngươi, ta cũng không có cách nào.”
Tạ Khán Hoa trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên chém ra một chưởng, vậy mà lại đánh cửa u ngục cách mấy chục trượng mở ra, gió đêm thổi ngược vào, Tạ Khán Hoa cao giọng hét lớn: “Vương Thiên Bá! Tên tội nhân của Vụ Vũ Lâu, ngươi mau cút xuống núi cho ta! Ai cho phép ngươi trở về!”
Trên Vụ Vũ Lâu, hai chân Tiêu Dao Tiên mềm nhũn, suýt chút nữa trượt từ trên mái xuống, hắn cả giận nói: “Ai cho phép ngươi gọi tên thật của ta!”
“Hoặc là làm Vương Thiên Bá, trốn trong mai rùa, đời này cũng đừng ra ngoài, hoặc là làm Tiêu Dao Tiên, mọi việc trên trời dưới đất không liên quan tới ngươi! Bây giờ lại chạy lên núi, để tìm chết à!” Tạ Khán Hoa mắng.
“Ai nói là ta đi tìm chết?” Tiêu Dao Tiên cất cao giọng nói, “Ta, tới để cứu ngươi!”
“Chúng ta sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt!”
“Dư tình của ta với ngươi còn chưa dứt!”
“Ta nói ông nội ngươi mau cút đi!”
“…………”
Tạ Khán Hoa luôn luôn giữ khí chất nho nhã bây giờ đã vứt bỏ hình tượng của mình, chửi nhau với Tiêu Dao Tiên đứng trên Vụ Vũ Lâu như là hai tên đầu đường xó chợ, những đệ tử trẻ tuổi trong Thiên cung vây xem thì hai mặt nhìn nhau, còn những người lớn tuổi hơn một chút thì hiếm khi lại thấy lộ ra mấy phần tươi cười.
Rất lâu rất lâu trước kia Thượng Lâm Thiên Cung, cơ hồ ngày nào cũng có thể nghe thấy hai người chửi mắng nhau.
Lúc đó Thượng Lâm Thiên Cung, vừa mới thành lập, mở rộng quy mô tuyển nhận những đệ tử khác họ. Mọi người quậy với nhau, uống rượu nói chuyện phiếm, chửi đánh nhau, thật là náo nhiệt. Còn Thượng Lâm Thiên Cung của bây giờ, được xưng là võ lâm chí tôn, cao cao tại thượng, lại càng ngày càng trở nên lạnh nhạt, mỗi tiếng nói, hành động đều cần phải chú ý cẩn thận.
“Ta mặc kệ, ta cứ muốn đánh.” Tiêu Dao Tiên mắng, “Thượng Lâm Thiên Cung bây giờ không có quy củ như vậy sao? Phạm nhân trong u ngục, lại có thể gióng trống khua chiêng mắng chửi người khác à?”
Thủ vệ u ngục rốt cuộc cũng phản ứng, lập tức tiến lên đóng cửa lại: “Tạ lâu chủ! Đừng hô nữa!”
“Đáng chết đáng chết đáng chết đáng chết đáng chết!” Tạ Khán Hoa nắm chặt nắm tay.
“Ngươi không cần phải như thế.” Lão nhân chậm rãi nói.
“Tiền bối có ý gì?” Tạ Khán Hoa hỏi.
“Vừa rồi ta đã nói với ngươi, hắn đã là người sắp chết.” Lão nhân khẽ thở dài, “Cho nên chuyến này hắn, chính là tới tìm chết. Một người muốn tìm chết, nhất định là muốn chọn chỗ chết ở nơi mình lưu luyến nhất, chết ở gần người thân với mình nhất. Cho nên hắn mới trở lại nơi này.”
Tạ Khán Hoa vô lực ngồi xuống: “Tiền bối làm thế nào mà nghe ra được hắn là người sắp chết?”
“Hắn luyện võ công ta để lại.” Lão nhân trầm giọng nói, “Môn võ công ấy, luyện đến tầng thứ chín, vốn là phải chết. Trừ phi……”
“Trừ phi?” Tạ Khán Hoa sửng sốt.
“Giết rất nhiều rất nhiều người, giống như ta năm đó vậy.” Lão nhân sâu kín nói, “Xem ra trong Thượng Lâm Thiên Cung, có người đang bày một bàn cờ rất lớn a.”
Tạ Khán Hoa bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ năm đó hắn luyện công tẩu hỏa nhập ma là do bị người khác dụ dỗ?”
“Bạch Cực Nhạc.” Không còn Tạ Khán Hoa quấy nhiễu, Tiêu Dao Tiên cúi đầu nhìn bóng người màu trắng kia, “Ân oán của chúng ta, cũng nên chấm dứt trong hôm nay.”
Bạch Cực Nhạc nhàn nhạt nói: “Giữa chúng ta chưa bao giờ có bất cứ ân oán gì. Đều là tự ngươi lựa chọn. Có điều nếu ngươi một lòng muốn chết, vậy thì ta cũng bằng lòng thành toàn cho ngươi.”
Trên Xuân Phong Lâu, Hách Liên Tập Nguyệt mặc trường bào màu lục đậm đi ra: “Thiên Bá.”
“Đừng gọi tên thật của ta!” Tiêu Dao Tiên cả giận nói, “Hách Liên Tập Nguyệt món nợ của ngươi, lát nữa ta tính với ngươi sau!”
“Rời khỏi nơi này đi.” Hách Liên Tập Nguyệt trầm giọng nói.
Tiêu Dao Tiên giơ một ngón tay, nhẹ nhàng lắc: “Không, đi.”