Vương gia đại trạch.
“Nhất định phải điều tra ra tên đó cho ta!” Vương phủ, tam công tử Vương Bất Du nổi giận đùng đùng từ ngoài cửa đi vào, vừa đi vừa cởi kim y trên người xuống, “Họ phong? Không cần biết hắn là họ Phong nào, cho dù là họ Phong của Thiên Hiểu Vân Cảnh, ta cũng phải lột da hắn!”
“Công tử công tử.” Người hầu bên cạnh vội la lên, “Nói nhỏ chút, nói nhỏ chút, gia chủ đang đãi khách.”
“Đãi khách? Đãi khách gì? Đãi khách thì đi Thanh Ca Lâu, trong căn nhà nát này có gì có thể đãi khách.” Vương Bất Du tức giận nói.
“Nói nhỏ chút, khách nhân là……” Người hầu còn chưa nói xong, một nam tử trẻ tuổi thân mặc giáp nhẹ bằng bạc từ phòng trong đi ra, người nọ khinh thường liếc mắt nhìn Vương Bất Du một cái, cười nói: “Vương lão tam, muốn mời ta đi Thanh Ca Lâu?”
Vương Bất Du sửng sốt, nhíu mày nói: “Đông Phương Khởi.” Nếu người vừa tới là Đông Phương Khởi, vậy thì chứng tỏ khách mà Vương gia chiêu đãi là ——
Đông Phương Vân Ngã cũng từ phòng trong đi ra, đứng bên cạnh Đông Phương Khởi, mặt không cảm xúc: “Thanh Ca Lâu thì không cần, ba vị gia chủ của tứ đại gia tộc cùng tới Thanh Ca Lâu, để truyền ra sợ là không dễ nghe lắm.”
“Ba vị?” Vương Bất Du càng sửng sốt.
Ngay sau đó Lục Thiên Hành cũng đi ra: “Hiền chất a, Thanh Ca Lâu ta cũng rất là thích, chỉ có điều mời kiểu này, thì lần sau nói nhỏ thôi. Ài, nhìn bộ dạng này của hiền chất, là vừa mới phiên vân phúc vũ một trận à?”
“Ngươi lão……” Vương Bất Du thấy Lục Thiên Hành cười nhạo mình, lại nổi giận, không hề nghĩ ngợi trực tiếp mắng.
“Lão tam!” Phòng trong truyền tới một tiếng gầm, đúng là gia chủ Vương gia Vương Nhược Hư, tiếng gầm này làm Vương Bất Du sợ bắn mình, lập tức cúi thấp đầu, không dám nhiều lời. Vương Nhược Hư từ phòng trong đi ra, đôi tay khép sau người, lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Bất Du một cái: “Còn không mau vấn an hai vị thúc phụ!”
“Vãn bối Bất Du bái kiến Đông Phương thúc thúc, bái kiến Lục thúc thúc!” Vương Bất Du cúi đầu nói.
Đông Phương Vân Ngã hờ hững gật đầu, Lục Thiên Hành nở nụ cười thô lỗ: “Lão thất phu ta, bái kiến Bất Du hiền chất.”
Vương Bất Du hận đến nghiến răng, tên Lục Thiên Hành này, nhìn bề ngoài thì tục tằng phóng khoáng, trên thực tế thì bụng lại đầy ý xấu, nhưng ngại có phụ thân ở đây, hắn không dám làm càn, chỉ nở nụ cười, không nói gì.
“Ngươi lui ra đi.” Vương Nhược Hư phất tay.
“Tuân mệnh, phụ thân.” Trước khi Vương Bất Du đi, còn hằm hằm liếc mắt nhìn Lục Thiên Hành một cái, sau đó đi về phía hậu viện.
Lục Thiên Hành nhún vai, nói một câu quái gở: “Nhược Hư huynh a, về sau Vương gia các ngươi chính là do vị Bất Du công tử này kế thừa à?”
Gia chủ Vương gia Vương Nhược Hư tổng cộng có ba đứa con trai, đại công tử Vương Bất Lập khi còn nhỏ vì một trận sốt cao mà hỏng mất đầu óc, bây giờ tuy đã gần 30, nhưng chỉ số thông minh vẫn không khác gì đứa trẻ tám tuổi, nhị công tử Vương Bất Trần võ học không được, đành phải học thi thư, thứ hắn muốn cũng chẳng phải là kế thừa Vương gia, hiệu lệnh giang hồ, mà là một lòng muốn thi đậu công danh, tới đô thành làm quan, tam công tử Vương Bất Du vốn là người được chọn tốt nhất, nhưng lại yêu nữ sắc thích thưởng nhạc, thiên phú võ học tuyệt hảo, cũng vì thế mà bị chính mình lãng phí. Nếu luận về kế thừa gia nghiệp, thì trước mắt người có khả năng lớn nhất vẫn là Vương Bất Du. Nhưng hôm nay Vương Bất Du vừa xuất hiện, đã khiến cho hắn mất hết mặt mũi.
Vương Nhược Hư trầm giọng nói: “Thân thể ta vẫn còn khoẻ mạnh, không vội tìm người kế vị.”
Đông Phương Vân Ngã bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy ngoài cửa có một nữ tử khuôn mặt thanh tú, mặc áo lụa mỏng màu trắng đi vào, nhìn qua nữ tử thật sự không tính là đẹp cỡ nào, nhưng khí độ dịu dàng trên người nàng, làm cho người ta có một loại cảm giác rất thoải mái. Bên cạnh nữ tử có một nha hoàn nâng đỡ đang đi về hậu viện, nhìn qua thì bụng có chút hơi lớn, có lẽ là đã nhận ra ánh mắt của Đông Phương Vân Ngã, nữ tử cũng quay đầu nhìn lại, sau đó thân mình khẽ run lên, cúi đầu nói: “Đông Phương thúc thúc, Lục thúc thúc.”
Đông Phương Vân Ngã gật đầu, Đông Phương Khởi bên cạnh sắc mặt cũng hơi đổi: “Doanh Doanh tỷ, có mang à?”
Nữ tử chính là Tạ gia trưởng nữ Tạ Doanh Doanh, nhiều năm trước đã gả cho tên ngốc của Vương gia, hôn sự này đã triệt triệt để để dẫm Tạ gia xuống dưới chân, nhưng không còn cách nào, Vương gia thế lớn, Tạ gia giận mà không dám nói gì, hai nhà khác tuy cũng có người khó chịu với việc này, nhưng cũng không ai nguyện vì một cô nương mà đối đầu với Vương gia. Đông Phương Vân Ngã và Lục Thiên Hành đã nhìn Tạ Doanh Doanh lớn lên từ nhỏ, cô nương này trời sinh lanh lợi thông tuệ, bọn họ cũng đều có ý muốn kết thân, cho nên cũng coi như quen biết.
“Đừng nhiều lời.” Đông Phương Vân Ngã thấp giọng mắng Đông Phương Khởi một tiếng, mọi người xoay người, lại đi trở về nội đường.
“Hôm nay ba nhà chúng ta cùng ngồi một đường, chủ yếu vẫn là để trao đổi một chút về Anh Hùng đại hội ba ngày sau.” Vương Nhược Hư ngồi xuống, trực tiếp nói.
Đông Phương Vân Ngã uống một ngụm trà: “Anh Hùng đại hội, do Vương gia chủ trì, vậy thì đương nhiên chính là do Vương gia định đoạt. Chúng ta chẳng phải chỉ là tới ăn một bữa cơm, uống một chén rượu à, có gì cần trao đổi đâu?”
“Có một chuyện lớn cần phải trao đổi, tứ đại gia tộc chúng ta, ước chừng ba tháng sau, nên chọn ra đại gia trưởng mới.” Vương Nhược Hư bình tĩnh nói.
“Ài, nếu đã bàn việc về tứ đại gia tộc, vậy thì Tạ gia đâu?” Lục Thiên Hành sâu kín nói.
“Tạ gia?” Vương Nhược Hư nở nụ cười lạnh, “Có lẽ tứ đại gia tộc, nên đổi thành tam đại gia tộc đi.”
“Gia chủ!” Lão quản gia từ ngoài cửa đi vào.
Vương Nhược Hư nhíu mày nói: “Chuyện gì?”
Lão quản gia do dự nói: “Ngoài cửa có khách cầu kiến.”
“Khách gì?” Vương Nhược Hư hỏi.
“Tạ gia thiếu chủ, Thanh Y Lang.” Lão quản gia trả lời.
“Sao hắn cũng tới?” Vương Nhược Hư trầm giọng nói.
Lục Thiên Hành mặt không đổi sắc giơ chén trà lên, uống một ngụm.
Cửa Vương phủ, Thanh Y Lang nhẹ nhàng phe phẩy quạt, cười nói: “Nam Cung cô nương, ngươi nói xem bây giờ bên trong đang nói chuyện gì?”
Nam Cung Tịch Nhi nhìn vào nội đường: “Việc của tứ đại gia tộc, lại bỏ riêng ngươi ra. Đại khái chắc là đang nói chuyện loại bỏ Tạ gia ra khỏi tứ đại gia tộc đi.”
Thanh Y Lang khẽ thở dài: “Đều do Tạ gia ta không người a.”
“Vì sao mấy năm nay Tạ gia không chọn ra một gia chủ?” Nam Cung Tịch Nhi nghi hoặc nói. Mấy năm nay sở dĩ Tạ gia thế yếu chính là bởi chỉ dựa vào các trưởng lão trong tông tộc chấp chưởng gia sự, không chọn ra một gia chủ thật sự, bây giờ có một thiếu chủ Thanh Y Lang, nhưng dù sao tuổi cũng còn trẻ, không đủ lịch duyệt.
Thanh Y Lang ngửa mặt lên trời nói: “Ài, vậy phải hỏi phụ thân ngươi a. Nếu năm đó hắn không ra đi, thì bây giờ Tạ gia làm gì đến nỗi này a. Vốn dĩ vị trí gia chủ để lại cho hắn là tốt nhất, kết quả là hắn đi, những vị thúc thúc còn lại, bất cứ ai lên làm gia chủ cũng đều sẽ rước lấy sự tức giận của người khác, cuối cùng đành phải để cho các trưởng lão một sự uất ức đến cực điểm.”
Giữa lúc đang nói chuyện, lão quản gia từ nội đường đi ra, hành lễ với Thanh Y Lang: “Tạ công tử, mời vào bên trong đi.”
Thanh Y Lang nhẹ nhàng rung hai tay áo: “Thật là ngoài dự kiến của ta, không nghĩ Vương gia chủ vậy mà vẫn chọn gặp ta. Ta còn tưởng tứ đại gia tộc, thật sự sắp trở thành tam đại gia tộc chứ.”