Quân Hữu Vân

Chương 232: Bố Cục



“Cho nên đã lâu như vậy rồi, mà ngươi vẫn còn chưa biết cha mẹ thân sinh của ngươi là ai à?” Trong khách điếm, phản ứng của Tô Tiễn có chút kinh ngạc, hắn luôn cho rằng nếu Tô Bạch Y là người giữ Thiên Ky Hạp, vậy thì phụ thân hắn đương nhiên phải là Tô Hàn gia chủ thế hệ trước.

Tô Bạch Y phất tay nói: “Từ từ, ngươi để ta ngẫm lại!”

Trong Ác Ma thành, lần đầu mình gặp Mạc Vẫn, Mạc Vấn đã từng nói, mẫu thân mình là một trong những nữ tử đẹp nhất thế gian mà Mạc Vấn từng gặp. Mình cũng từng hỏi lại Mạc Vấn có phải là Tô Điểm Mặc. Nhưng khi Mạc Vấn nghe thấy ba chữ “Tô Điểm Mặc”, rõ ràng là lộ ra vài phần kinh ngạc.

Trong ảo cảnh, tên Lữ Huyền Thủy chủ nhân của Doanh Châu kia, từng nói hắn là cữu cữu mình. Nhưng lúc mình hỏi lại cữu cữu của mình chẳng phải là Tô Hàn sao, thì sắc mặt Lữ Huyền Thủy cũng có vài phần cổ quái, thậm chí còn cảm thấy chuyện này có chút buồn cười.

“Ta cảm thấy ta đã có đáp án rồi.” Tô Bạch Y nhẹ nhàng gật đầu, lúc này tuy không cần đi kiểm chứng vấn đề trong lòng với bất cứ kẻ nào, nhưng hắn rất chắc chắn đối với cái đáp án này, “Phụ thân ta nhất định là Tô Hàn, còn mẫu thân của ta hẳn là người trên Doanh Châu, hoặc nói đúng ra, nàng là muội muội của Lữ Huyền Thủy. Mẫu thân ta đã rời khỏi Doanh Châu, mà quyển Tiên Nhân Thư kia, cũng là do nàng mang từ trên Doanh Châu xuống.”

Tô Tiễn nghi hoặc nói: “Chuyện xưa theo như lời ngươi, thì năm đó Doanh Châu đã đại chiến với Thượng Lâm Thiên Cung, sao mẫu thân ngươi lại kết duyên với Tô Hàn?”

“Ta nghĩ, đây chắc là một đoạn chuyện xưa rất đặc biệt đi.” Tô Bạch Y lẩm bẩm nói.

Tô Tiễn suy nghĩ, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu ngươi đã biết những việc này, thì định làm thế nào đây?”

“Bọn họ cần một người trong thân thể có huyết mạch của Lữ thị nhất tộc, hơn nữa người này còn tu luyện Tiên Nhân Thư, lấy người này làm thân thể cho thủ hộ giả của nam cảnh.” Tô Bạch Y nhíu mày nói, “Cho nên, bọn họ mới muốn có được ta như vậy.”

Tô Tiễn hừ lạnh một tiếng: “Tông môn đệ tử của Tô thị nhất tộc chúng ta, sao có thể để bị bọn Lữ thị nhất tộc lợi dụng. Tiểu tử, chuyện này ngươi yên tâm, có lão tổ tông ta ở đây, bọn họ không có cơ hội.”

“Từ từ!” Tô Bạch Y bỗng nhiên ý thức được điều gì, “Nhưng những việc này, thì có liên quan gì tới Bạch Cực Nhạc đâu? Vì sao Bạch Cực Nhạc lại phải dùng trăm phương nghìn kế muốn bắt ta như vậy? Chẳng lẽ hắn ——”

“Hắn là người của Doanh Châu.” Tô Tiễn khẳng định suy đoán của Tô Bạch Y.

“Càng lúc càng loạn, sao Bạch Cực Nhạc lại là người của Doanh Châu được. Trong trận chiến với Doanh Châu năm đó ——” Tô Bạch Y hồi tưởng lại những việc năm đó mà Nam Cung Tịch Nhi từng nói với hắn, từng chút từng chút phục bàn lại việc năm đó, “Đúng rồi, năm đó Bạch Cực Nhạc không tham dự vào trận chiến với Doanh Châu, lúc ấy hắn trấn thủ ở Duy Long Sơn, trận chiến hắn tham dự chính là trận chiến cuối cùng bao vây diệt trừ Thiên Môn Thánh Tông, hơn nữa còn lấy sức của một người đánh chết phần lớn trưởng lão của Thiên Môn Thánh Tông.”

Tô Tiễn cười: “Vốn dĩ ta luôn cảm thấy tên hậu bối ngươi đầu óc không tốt lắm, bây giờ xem ra, có vẻ ngươi cũng rất thông minh.”

“Ta bái sư lâu chủ Vụ Vũ Lâu Tạ Khán Hoa, võ công không tốt đã làm sư phụ rất mất mặt rồi, nếu đầu óc còn không tốt, vậy thì người của Lữ gia chọn ta làm thân thể chắc là nhìn lầm rồi.” Tô Bạch Y khoanh chân ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng vẽ trên mặt đất, cau mày, như đang ngẫm nghĩ điều gì, một lúc lâu sau hắn gật đầu, chậm rãi nói, “Bạch Cực Nhạc là người của Doanh Châu, cho nên năm đó mới không tham gia trận chiến bên bờ Nam Hải, mà ở lại Thượng Lâm Thiên Cung, nếu Doanh Châu lai khách thắng trận chiến ở bờ Nam Hải, vậy thì Bạch Cực Nhạc sẽ chấp chưởng Thượng Lâm Thiên Cung, thay bọn họ dọn sạch chướng ngại để họ vào làm chủ Trung Nguyên. Kết quả trận chiến ở Nam Hải, Doanh Châu lai khách thua, cho nên Bạch Cực Nhạc lại dẫn theo nhân mã đi tới bờ Nam Hải, hắn mê hoặc hộ pháp năm đó là Ninh Thanh Thành, cuối cùng phát động một trận chiến đối với Thiên Môn Thánh Tông. Trong những năm qua Bạch Cực Nhạc khống chế Thượng Lâm Thiên Cung, hắn cũng không phát triển thế lực của mình, mà là đi quấy nước đục, làm cái giang hồ này càng ngày càng loạn, cuối cùng hai môn phái cường đại nhất giang hồ, là Thiên Môn Thánh Tông và Thượng Lâm Thiên Cung tất cả đều biến mất, cao thủ thì từng người từng người ngã xuống, chỉ còn lại những người như Vương Nhược Hư có ý đồ xưng bá.”

Tô Tiễn nghe Tô Bạch Y nói, cũng lâm vào trầm tư: “Vậy ngươi nói xem giang hồ hỗn loạn đối với hắn mà nói, rốt cuộc sẽ có điểm gì tốt?”

Tô Bạch Y chậm rãi ngẩng đầu: “Giang hồ hỗn loạn, làm thực lực của giang hồ hiện giờ hoàn toàn không thể sánh nổi mười mấy năm trước khi Tô Hàn còn, hơn nữa hiện giờ hắn gấp gáp muốn tìm được ta, cái thân thể này như vậy, chứng tỏ là, Doanh Châu sắp nam lâm một lần nữa!”

Tô Tiễn nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhếch miệng cười: “Doanh Châu lai khách làm cho cả giang hồ phải khiếp sợ, xem ra ta đã bỏ lỡ trận chiến năm ấy, trận chiến lần này ta không thể bỏ lỡ nữa.”

“Năm đó Thượng Lâm Thiên Cung tam lầu tứ viện, cao thủ nhiều như mây, tứ đại gia tộc, anh tài xuất hiện lớp lớp, Đại Trạch Phủ, ba phái đồng lòng, ngay cả Ác Ma thành và Thiên Môn Thánh Tông những môn phái mà chính đạo bất dung cũng tới tương trợ, còn có tuyệt thế cao thủ như Nho Thánh Đạo Quân, lại chỉ đổi lấy một trận thắng thảm.” Sắc mặt Tô Bạch Y ngưng trọng, “Mà giang hồ hiện giờ lại chia năm xẻ bảy, cho dù có tiền bối ra tay, chỉ sợ cũng một kích là tan.”

Thập Lý Lang Đang, Học Cung.

Tạ Khán Hoa đứng trong sân, nhìn ánh trăng trên bầu trời, thở dài một tiếng: “Cũng không biết Bạch Y bây giờ thế nào rồi.”

“Tịch Nhi, còn có hai người Phong Tạ chẳng phải đều đã xuống núi đi tìm rồi sao.” Chu Chính quân tử xuất hiện bên cạnh hắn, “Không cần lo lắng. Trước đây chẳng phải chúng ta đã từng suy đoán, người mang Tô Bạch Y đi hẳn là Ma Quân Tô Tiễn, cùng là người của Tô thị nhất tộc, Tô Tiễn sẽ không làm khó xử hắn.”

Tạ Khán Hoa lắc đầu nói: “Ta có chút hối hận vì năm đó đã truyền Tiên Nhân Thư cho Tô Bạch Y, nếu ta không truyền cho hắn môn võ công này, thì bây giờ cũng sẽ không như vậy.”

“Nhưng hắn không thể không luyện.” Hách Liên Tập Nguyệt đi vào trong viện.

Tạ Khán Hoa trầm ngâm hồi lâu, nói: “Mẫu thân của Bạch Y đã từng nói, người Doanh Châu khi sinh ra trong cơ thể đã có chứa huyết kiếp, nếu không luyện tâm pháp Tiên Nhân Thư, vậy thì sẽ biến thành quái vật, giống như là những tên cuồng đồ của Doanh Châu mà năm đó chúng ta từng đối chiến. Nhưng có lẽ còn có biện pháp khác thì sao, dù sao trong máu của Tô Bạch Y, cũng có một nửa đến từ Tô Hàn, chứ không phải là người Doanh Châu thuần túy.”

Hách Liên Tập Nguyệt vỗ vai Tạ Khán Hoa: “Đừng nghĩ những chuyện này nữa.”

Tạ Khán Hoa gật đầu, nói với Chu Chính: “Khi nào Nho Thánh tiên sinh sẽ trở lại Học Cung?”

Chu Chính nhún vai: “Tiên sinh vẫn ở lại Đạo phủ, thật ra đối với thương thế của hai vị, trong tin tức mà tiên sinh gửi về cũng mơ hồ nói, ngay cả người cũng không có cách nào. Bởi vì năm đó người cũng bị môn võ công này gây thương tích, mấy năm nay cũng vẫn không tìm được phương pháp phá giải. Nhưng việc tương lai, người nói, không cần lo lắng.”

Tạ Khán Hoa cười nói: “Xem ra Nho Thánh tiên sinh đã có cách ứng phó.”

“Không có, tiên sinh nói.” Chu Chính cố gắng diễn tả lại phong cách nói chuyện của Nho Thánh tiên sinh, cuối cùng đột nhiên vung tay áo lên, “Cứ giao cho người trẻ tuổi đi!”