Vương gia tổ truyền kiếm pháp, Liệt Vương kiếm pháp, chú trọng vào sự uy mãnh bá đạo, tuy là kiếm thế, nhưng lại hung hãn hơn cả đao thế, năm đó tổ tiên của Vương gia Vương Thánh Trạch được xưng là “Nam Kiếm”, cầm kiếm một đường bắc thượng, chém gãy mười ba thanh đại đao của phương bắc, cuối cùng thắng nửa chiêu, thắng “Bắc đao” Hứa Phong Khởi, một kiếm lập nên uy danh.
Mà Tạ gia tổ truyền kiếm pháp, tên Lạc Hoa kiếm pháp, tiêu sái đẹp đẽ nhất, nghe nói năm đó tổ tiên Tạ gia Tạ Kính Sách chém ra một kiếm, bách hoa phiêu linh, phối với bộ áo trắng và thanh danh thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, làm cho cả Tạ gia trở thành ánh trăng màu trắng trong lòng nữ tử giang hồ.
Hai loại kiếm pháp này từ trăm năm qua tới nay, đã quyết đấu với nhau rất nhiều lần. Những năm trước đó, Tạ gia thắng rất nhiều, cho nên sau đó mới có truyền kỳ Vương Nhất quăng kiếm luyện thương thành danh Thương Thánh, nhưng mười mấy năm gần đây, theo Tạ Khán Hoa, đệ tử có thiên phú nhất một thế hệ của Tạ gia rời đi, thì kiếm của Vương gia liền không còn thua nữa. Trước đây Thanh Y Lang từng ỷ vào võ công trong Tiên Nhân Thư miễn cưỡng thắng một lần, nhưng cuối cùng bị phán là tu luyện ma công, thiếu chút nữa bị phế bỏ một thân công lực, hơn nữa chuyện này còn bị Vương gia hoàn toàn áp xuống, người ngoài cũng không biết được.
“Các ngươi nói xem, lần này là Tạ gia thắng, hay là Vương gia?” Người giang hồ phía dưới bắt đầu xôn xao, dù sao thì anh hùng đại hội cũng vừa mới bắt đầu, nơi này đã có người của Vương gia và Tạ gia đọ kiếm, việc này có thể còn kích thích hơn cái gì mà Hắc Ưng phái với Thái Cực môn đối chiến nhiều.
“Cô nương này, nhìn tuy là đẹp, nhưng mấy năm nay Tạ gia cũng chẳng ra được cái giống cao thủ gì, Vương Bất Du là con trai mà gia chủ Vương gia thương yêu nhất, nghe nói thiên phú rất cao, ta nghĩ hẳn là Vương gia thắng.” Có người nói.
“Trên đời nào có tuyệt đối. Vừa rồi cô nương kia đã lộ một tay, ta thấy không kém Vương Bất Du nhiều lắm!” Đệ tử Hắc Ưng phái vừa rồi quát.
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đặt cược đặt cược.” Có một đại hán đẩy tay, trực tiếp đẩy người đứng hai bên ra, sau đó kéo một tấm bàn vuông đặt trước mặt mình, “Bên trái, đặt Tạ gia thắng, bên phải, đặt Vương gia thắng. Hiên Viên Lạc ta bắt đầu phiên giao dịch, muốn thì tới đặt cược đi!”
“Vương gia!”
“Vương gia!”
“Vương gia!”
Tất cả mọi người tranh nhau chen lên trước, đặt bạc trong tay vào phía bên phải.
“Người vừa rồi ủng hộ Tạ gia đâu? Làm sao mà vừa nói phải đặt cược là không phát ra tiếng nữa rồi?” Hiên Viên Lạc cười lạnh nói.
Hai đệ tử Hắc Ưng phái và Thái Cực môn nhìn nhau, tuy rằng theo tình lý thì bọn họ không hy vọng tên Vương Bất Du vừa vũ nhục bọn họ thắng, nhưng nếu phải đặt bạc lên người nữ tử của Tạ gia kia, thì bọn họ cũng không đặt được.
“Ta đặt Tạ gia.” Một thỏi vàng cực lớn đặt lên bàn.
“Danh tác a.” Hiên Viên Lạc kinh ngạc cảm thán một tiếng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tuấn tú ăn mặc như thư sinh đứng bên cạnh hắn, nam tử nhìn về phía hắn nở nụ cười ôn hòa: “Ta đặt vị cô nương này, thắng.”
Hiên Viên Lạc quan sát thư sinh này từ trên xuống, cũng không đoán ra được lai lịch của hắn, nhíu mày nói: “Công tử, quy định đánh cược, đặt rồi thì bỏ tay.”
“Đó là đương nhiên, không cần cố ý nhấn mạnh.” Nam tử suy nghĩ, lại lấy trong lòng ngực ra thêm một thỏi vàng nữa đặt lên bàn, “Ta lại đặt thêm, đánh cược vị cô nương này thắng.”
“Công tử hảo khí phách!” Hiên Viên Lạc dựng ngón tay, ngẩng đầu nhìn lên trên đài, “Chúng ta xem vị nữ tử Tạ gia này, rốt cuộc có điểm gì hơn người!”
Lúc này ở trên đài, Vương Bất Du nháy mắt đã ra hơn mười kiếm với Nam Cung Tịch Nhi, tuy thường ngày Vương Bất Du ăn chơi đàng điếm, nhìn qua có vẻ không làm việc đàng hoàng, nhưng trên phương diện kiếm pháp, cũng không thẹn là đệ tử được Vương gia kỳ vọng cao nhất trong thế hệ này.
“Vừa rồi Vương Bất Du ra tổng cộng mấy kiếm?” Có người hỏi.
“Chín kiếm.” Trong Thái Cực môn có người nói, Thái Cực môn bọn họ tu luyện mạn kiếm (kiếm chậm), nhưng chính bởi vì chậm, cho nên càng có thể nhìn rõ nhanh, người khác không nhìn thấy kiếm nhanh, bọn họ ngược lại là thấy rõ.
“Không, là mười tám kiếm.” Khóe miệng Hiên Viên Lạc hơi nhếch lên.
“Rõ ràng là chín kiếm.” Một lão nhân trong Thái Cực môn đi ra, râu tóc bạc trắng, nhìn qua rất có uy nghiêm.
“Vương gia Liệt Vương kiếm pháp, chín kiếm mở một bình phong, vừa rồi hắn ra chín kiếm, kế tiếp mỗi kiếm ấy chính là khổng tước xòe đuôi, một kiếm hóa chín kiếm.” Con ngươi Hiên Viên Lạc co chặt lại.
“Ta cũng không nhìn thấy bình phong kia.” Lão nhân trầm giọng nói.
Hiên Viên Lạc cười nói: “Bởi vì bình phong ấy, vừa mới mở ra, đã bị cô nương kia đè xuống.”
Lão nhân sửng sốt, ngẩng đầu nhìn trên đài: “Nhưng cô nương kia, còn chưa xuất kiếm.”
Trên đài, thân hình Nam Cung Tịch Nhi lập lòe, tránh trái né phải, nhìn qua thì như bị Liệt Vương kiếm pháp uy mãnh bá đạo bức cho liên tiếp bại lui, tay có đôi khi mới đặt lên chuôi kiếm, đã bị ép ra.
“Muốn thắng Vương gia tam công tử, vẫn là quá miễn cưỡng.” Ngay cả đệ tử Hắc Ưng phái đứng xem cũng liên tục lắc đầu, “Nếu Thanh Y Lang lên, có lẽ còn có vài phần cơ hội thắng.”
Dưới đài chỉ có số ít người có thể nhìn rõ tình hình trên đài lúc này, trong đó cũng bao gồm cả Hiên Viên Lạc mở cược. Lúc này hai người quyết đấu, nhìn bề ngoài thì Vương Bất Du chiếm hết thượng phong, nhưng trên thực tế, Nam Cung Tịch Nhi tuy chưa rút kiếm, nhưng đã ra mấy đạo kiếm khí, mỗi một đạo kiếm khí đều áp kiếm thế của Vương Bất Du xuống. Thế cho nên Liệt Vương kiếm tuy nhìn vẫn có vẻ vô cùng hung mãnh, nhưng lại hết sạch sức lực, thậm chí tùy lúc kiếm tâm còn có khả năng sụp đổ.
“Đáng chết!” Vương Bất Du quát khẽ một tiếng, vận lên kiếm khí toàn thân, ngưng tụ trên Hỏa Lẫm kiếm, trên Hỏa Lẫm kiếm hiện lên một đạo ánh sáng đỏ.
Hiên Viên Lạc quay đầu nhìn thư sinh bên cạnh, thư sinh vẫn mang theo ý cười ôn hòa, nhìn trận quyết đấu trên đài.
“Ngươi rất biết nhìn.” Hiên Viên Lạc thấp giọng nói.
Sắc mặt thư sinh lại hơi đổi, lẩm bẩm: “Lần này phiền phức rồi.”
Chỉ thấy Vương Bất Du chém ra một kiếm, trong ca lâu, toàn bộ đều được một đạo kiếm quang màu đỏ thắp sáng.
“Đây là Liệt Vương kiếm pháp, Hỏa Phượng Chi Vũ.” Hiên Viên Lạc cả kinh nói, hắn không nghĩ, công lực của Vương gia tam công tử Vương Bất Du đã đủ để có thể dùng ra một kiếm này.
Nhưng thật ra, hắn nghĩ cũng không sai, công lực của Vương Bất Du đích xác không đủ để dùng ra kiếm này. Vừa rồi Nam Cung Tịch Nhi trên đài cứ trêu chọc hắn, chính là buộc hắn phải dùng ra kiếm này, bởi vì đã cưỡng ép dùng ra Hỏa Phượng Chi Vũ, nếu còn không thương tổn được đối phương, vậy thì chỉ có thể phản phệ lại chính mình. Tay Nam Cung Tịch Nhi rốt cuộc cũng ấn lên chuôi kiếm.
“Chúng ta thua.” Một bóng hình chắn giữa Nam Cung Tịch Nhi và Vương Bất Du, hắn nhẹ nhàng giơ tay trái, đẩy Phu Quân kiếm mà Nam Cung Tịch Nhi mới rút ra được hơn một tấc về, sau đó tay phải dùng sức đè Hỏa Lẫm kiếm trong tay Vương Bất Du lại.
Hiên Viên Lạc nhìn sang bên cạnh, thư sinh kia đã không còn bóng dáng, hắn lại nhìn lên đài, thư sinh kia đang đứng giữa Nam Cung Tịch Nhi và Vương Bất Du.
“Ngươi là ai?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.
“Vương gia, Vương Bất Trần.” Thư sinh nở nụ cười ôn hòa với Nam Cung Tịch Nhi, “Trong nhà đứng hàng thứ hai.”