“Tạ Vũ Linh, ta có chút uất ức.” Phong Tả Quân bất đắc dĩ nói.
“Hai người ngươi và ta, trong thế hệ đệ tử này ở Học Cung, trừ sư tỷ ra, còn lại là vô địch.” Tạ Vũ Linh đoán được suy nghĩ trong lòng Phong Tả Quân.
“Đúng vậy.” Tay Phong Tả Quân đè lại chuôi đao, “Nhưng sao mấy lần xuống núi, cơ hồ đụng tới đối thủ nào cũng đều có thể đánh chúng ta vậy?”
“Đừng vội ra tay.” Người đeo mặt nạ lại vung tay, lại đổi thành mặt nạ đứa trẻ cười, “Dù sao chúng ta, cũng không phải địch nhân.”
Phong Tả Quân sửng sốt: “Vậy ngươi là?”
“Nếu ta nguyện mang các ngươi vào, đương nhiên không phải muốn gây bất lợi với các ngươi. Không bằng buông vũ khí xuống, cùng đi dạo Anh Hùng đại hội đi?” Thân hình người đeo mặt nạ lóe lên, đã đi tới giữa Tạ Vũ Linh và Phong Tả Quân, giang tay quàng lấy cổ bọn họ, “Dù gì chúng ta cũng đều là huynh đệ của Giả Diện phái mà……”
“Nếu ta nói không thì sao?” Tạ Vũ Linh hỏi.
Tay người đeo mặt nạ tay nhẹ nhàng ép vào, ấn cổ bọn họ: “Vậy thì giết các ngươi!”
“Đại ca, đi uống rượu đi!” Phong Tả Quân lập tức nhiệt tình nói.
“Đeo mặt nạ thì uống rượu thế nào, đi xem đấu võ đài!” Người đeo mặt nạ cười nói.
Ở Anh Hùng đại hội, thứ nhiều nhất chính là lôi đài.
Lôi đài mà vừa rồi Nam Cung Tịch Nhi đánh trong tửu lầu chẳng qua chỉ là lôi đài bình thường cho mấy môn phái nhỏ đánh nhau thôi, chỉ là ngoài ý muốn có Tạ gia và Vương gia ra tay mà sảy ra một trận oanh động, còn lôi đài lớn nhất ở Anh Hùng đại hội thật ra được dựng trên sông Xuân Thủy.
Một con thuyền lớn màu vàng kim xa hoa chắn ngang giữa sông Xuân Thủy, mấy chục sợi xích sắt giữ trường thuyền lại trên sông Xuân Thủy, hai bờ sông có đầy người đứng đó, mấy chục chiếu bạc lớn lớn bé được dựng lên, đều là để đánh cược kết quả của lôi đài trên thuyền lớn.
“Đây là Lưu Thủy đài, là nơi thú vị nhất mỗi lần tổ chức Anh Hùng đại hội. Từng người, từng người lên, đánh thắng thì đứng đó, đánh thua thì xuống dưới, ai có thể đứng vững mười vòng, thì có thể lấy một phần thưởng, đây là do môn phái chủ trì Anh Hùng đại hội lần này cung cấp, có thể là trăm lượng vàng hoặc là một thứ binh khí loại tốt nhất. Còn người đứng trên đó được đến cuối cùng, thì sẽ được trao tặng một khối lương ngọc, tên sẽ được ghi vào trong danh sách, khắc lên Thiên Võ Nhai, cho đời sau ngưỡng mộ.” Thanh Y Lang cười nói, “Cũng không biết, ai sẽ trở thành ngọc của năm nay đây.”
“Vậy không phải ai lên cuối cùng, thì cơ hội thắng càng lớn à?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.
“Sai rồi.” Ngón tay Thanh Y Lang chỉ về phía trước, chỉ thấy ở bờ biển còn có một lư hương, trên đó cắm một cây hương, đã cháy hơn nửa, “Chỉ cần cây hương kia cháy xong, thì trận đấu này cũng kết thúc, mà người trên đài sẽ đánh bao lâu chứ? Có lẽ một vòng này kết thúc, thì hương đã cháy xong rồi. Cho nên ngoài lôi đài lớn, còn có lôi đài nhỏ.” Thanh Y Lang lại nhìn sang bên kia, chỉ thấy một đám người đang hỗn chiến với nhau, chỉ vì có thể thuận lợi đi tới bờ sông Xuân Thủy.
“Ta đi?” Nam Cung Tịch Nhi cười.
“Nơi này quá dễ dẫn dụ tai mắt người khác, bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm, thậm chí có không ít chưởng môn đại phái cũng đang ở trong tối quan sát, nếu ngươi ra tay, thì sẽ không giấu được thân phận.” Thanh Y Lang nhắc nhở.
“Vậy ngươi đi?” Nam Cung Tịch Nhi lại hỏi.
“Để được tham gia Lưu Thủy đài có một điều kiện, đó chính là tuổi không thể lớn hơn 25, ta đã không còn tư cách trở thành lương ngọc trong mắt thế nhân nữa rồi.” Thanh Y Lang nhún vai, “Yên lặng xem diễn biến đi. Cũng không biết Vương gia có người lên hay không.”
“Vương Bất Trần?” Nam Cung Tịch Nhi nhớ tới thư sinh có nụ cười ôn hòa vừa rồi.
“Có lẽ vậy.” Thanh Y Lang cười nói.
Khi đang nói chuyện, có một người đạp lên hồ nước mấy cái, tung người nhảy lên trường thuyền, hắn đột nhiên cắm trường thương trong tay xuống: “Đông Phương gia, Đông Phương Khởi, xin chỉ giáo.”
“Tới rồi tới rồi tới rồi, người của tứ đại gia tộc rốt cuộc cũng tới!” Hai bên bờ sông phát ra một tràng tiếng hoan hô.
Đây là đệ tử đầu tiên của tứ đại gia tộc lên sân khấu trong hôm nay, những người đánh lôi đài trước đó cũng đều biết thực lực của mình, cho nên phần lớn đã đi xuống nhận phần thưởng sau mười vòng, hiện giờ thời gian đã qua hơn nửa, cũng nên là lúc lôi đài thật sự bắt đầu rồi. Đông Phương Khởi là thiếu chủ của đại gia tộc Đông Phương gia, hắn lên sân khấu, xem như chính thức vén màn.
“Người của Vương gia đâu?” Có người bắt đầu ồn ào.
Vào lúc này Vương Bất Trần bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi và Thanh Y Lang: “Tạ cô nương không lên đánh một trận à?”
Nam Cung Tịch Nhi nhìn thấy hắn, hơi sửng sốt: “Vì sao ngươi không đi?”
“Ta năm nay đã hai mươi bảy, đã mất tư cách lên đài.” Vương Bất Trần cười, trong giọng nói lại không có nửa điểm tiếc nuối.
“Đệ đệ ngươi đâu?” Nam Cung Tịch Nhi lại hỏi.
“Đã phái người giữ không cho hắn tới nơi này, dù sao cũng đã bại bởi cô nương lúc đó rồi, không cần tới nơi này làm mất mặt thêm nữa.” Vương Bất Trần quay đầu nhìn về phía trường thuyền, “Xem ra ngọc năm nay, hẳn là Đông Phương Khởi.”
“Đông Phương Khởi thật ra cũng khá.” Thanh Y Lang nheo mắt, “Nhưng muốn trở thành ngọc, sợ là còn kém một chút.”
“Tạ tam công tử không tới à? Tuổi hắn xấp xỉ với Đông Phương Khởi, nghe nói trên phương diện võ công, rất có vài phần phong thái của Tạ Khán Hoa năm đó.” Vương Bất Trần hỏi.
“Đệ đệ ta còn đang ở Học Cung cầu học.” Thanh Y Lang trả lời, “Cũng không tới tham gia Anh Hùng đại hội lần này.”
“Tiếc nuối a.” Vương Bất Trần cười, “Còn muốn thấy phong thái của Tạ gia tam công tử một lần.”
“Oa, đây là Lưu Thủy đài a, trước đây ta mới chỉ nghe qua, bây giờ mới là lần đầu tiên thật sự nhìn thấy!” Phong Tả Quân kích động nói.
“Đông Phương Khởi?” Tạ Vũ Linh nhìn thấy bóng người quen thuộc, khẽ cau mày.
Tiếng reo hò ầm ĩ hai bên bờ sông càng ngày càng sôi động, nhưng những nhà khác trong tứ đại gia tộc vẫn không có ai đáp lại, cuối cùng vẫn là mấy đệ tử của các đại môn phái khác vọt lên, nhưng tất cả đều không quá vài chiêu đã bị Đông Phương Khởi đánh xuống.
“Ta muốn trở thành ngọc!” Phong Tả Quân chỉ vào Đông Phương Khởi trên thuyền nói.
“Đừng xằng bậy!” Tạ Vũ Linh quát khẽ.
“Người này, ta nhớ lúc ấy khi đi ra từ Ác Ma thành chúng ta đã từng gặp, miễn cưỡng có thể đánh ngang tay với ngươi? Ta cảm thấy ta có thể đánh ngã hắn.” Phong Tả Quân nóng lòng muốn thử, “Ta muốn lên.”
“Thời khắc mấu chốt, không thể để lộ thân phận.” Tạ Vũ Linh khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy sự hưng phấn trên người Phong Tả Quân đã không khắc chế được nữa, vội vàng giơ tay muốn đè vai Phong Tả Quân lại.
“Người trẻ tuổi, muốn đánh thì cứ đánh, làm gì cần nghĩ nhiều như vậy chứ?” Người mặt cười giơ tay đẩy, trực tiếp đẩy Phong Tả Quân bay ra. Phong Tả Quân thuận thế điểm chân lên hồ nước một bước, sau đó tung người nhảy dựng lên, đáp trên trường thuyền.
Đông Phương Khởi vừa mới vung thương quét một người lên khiêu chiến xuống, nhìn qua Phong Tả Quân trước mặt, nghi hoặc nói: “Ngươi là môn phái nào? Sao còn đeo mặt nạ.”
“Giả Diện phái, đương nhiên là phải đeo mặt nạ.” Phong Tả Quân cất cao giọng, “Thua vô danh ở thế gian cũng chẳng sao, thắng thì ta sẽ báo danh!”
“Được!” Đông Phương Khởi đáp.