Quân Hữu Vân

Chương 240: Đồng Bi



Giả Diện phái, Phong Vũ Y.

Cái tên này tạm thời trở thành cái tên sáng nhất trong ngày đầu tiên của Anh Hùng đại hội.

Nhưng nói lại thì Giả Diện phái là môn phái nào, ở đỉnh núi nào, thì cũng không ai biết được. Mà Phong Vũ Y lại là thần thánh phương nào, cũng không ai có thể nói ra được gốc gác. Cuối cùng càng truyền càng tà hồ, nói là thiên hạ đệ nhị Tiết Thần Quan thích đeo một tấm mặt nạ đồng thau, nên Giả Diện phái thật ra là môn phái mà Tiết Thần Quan sáng lập, môn hạ đệ tử đều đeo mặt nạ hành tẩu giang hồ, Phong Vũ Y chính là đệ tử đích truyền của Tiết Thần Quan.

“Khối ngọc này chất liệu đúng là không tồi.” Phong Tả Quân vừa ngắm nghía khối ngọc trong tay, vừa đi bên bờ sông, đón ánh mắt bàn tán của mọi người đối với hắn.

“Vốn nói là phải âm thầm hành sự, ngươi làm như vậy, tất cả mọi người đều nhìn chúng ta.” Tạ Vũ Linh bất đắc dĩ nói.

“Cho ngươi chơi chơi.” Phong Tả Quân ném khối ngọc qua, Tạ Vũ Linh giơ tay đón, lật qua lật lại quan sát mấy lần, trong ánh mắt cũng toát ra vài phần vui sướng, dù sao thì đối với thế hệ đệ tử trẻ tuổi trên giang hồ mà nói, có thể trở thành “Ngọc” của Anh Hùng đại hội, là một loại vinh quang cực lớn.

Hơn nữa cái tên Phong Tả Quân viết trên đó là —— Phong Vũ Y, trong đó vũ chính là đại diện cho hắn, còn “Y” ——

“Phong Vũ Y? Ha ha ha ha ha. Ta đoán đây là bút tích của Phong sư huynh.” Một nam tử tướng mạo thường thường ngồi trong tửu lâu, nghe người bên cạnh đàm luận, cười nói.

Một lão nhân đầu đội nón rộng vành ngồi bên cạnh hắn, lạnh lùng nói: “Xem ra lần này, Học Cung các ngươi có không ít người tới đây.”

“Sư huynh bọn họ thích náo nhiệt.” Nam tử tướng mạo thường thường đương nhiên chính là Tô Bạch Y sau khi bị dịch dung, hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận là mình trộm để lại ký hiệu, cho nên nhân tài của Học Cung đều tìm tới.

“Có thể trở thành ngọc, xem ra vị sư huynh này của ngươi thực lực cũng không yếu.” Tô Tiễn lại khen một câu

Tô Bạch Y tò mò: “Cái Lưu Thủy đài này đã truyền thừa qua rất nhiều năm à, ngay cả tiền bối cũng biết quy tắc.”

“Đương nhiên, ngọc mà sư huynh ngươi lấy được, giống thế, ta cũng có ba khối.” Tô Tiễn ngạo nghễ nói.

Tô Bạch Y lắp bắp kinh hãi, có ba khối ngọc, vậy thì tức là Tô Tiễn đã cầm ba lần liên tiếp chức đệ nhất của Lưu Thủy đài.

“Đương nhiên, nếu ta muốn, thì ta có thể lấy thêm năm khối. Đáng tiếc phụ thân ta không cho, hắn còn cảm thấy ta quá huênh hoang, dễ làm bại lộ thân phận của Tô gia, nhốt ta ở sau núi nửa năm.” Tô Tiễn thở dài một tiếng, “Đáng tiếc hôm nay tới chậm, không nhìn lại được cái lôi đài kia, cũng không biết thiếu niên cao thủ hiện giờ, còn có thể sánh với ta năm đó hay không.”

“Sư huynh ta là thiếu tông chủ của Thiên Hiểu Vân Cảnh, còn thiếu chút đã bái Ác Ma thành chủ làm thầy, đao pháp nhất lưu, khẳng định sẽ không làm ngươi thất vọng.” Tô Bạch Y đắc ý nói.

Khi hai người đang nói chuyện, chỉ thấy có ba người đeo mặt nạ bước vào tửu lầu, trong nháy mắt ấy, cả tửu lầu bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn qua.

“Phong Vũ Y!” Trong lầu có người hô.

Phong Tả Quân hắng giọng, phất tay: “Chào chư vị a.”

“Đánh với ta một trận!” Lập tức có người cầm kiếm từ trên lầu hai nhảy xuống, dọc theo con đường này có không biết bao nhiêu người đột nhiên nhảy ra muốn so cao thấp với Phong Tả Quân, nhưng thường thường không cần Phong Tả Quân ra tay, người mặt cười kia chỉ nhẹ nhàng nhảy lên, vung tay áo, một chưởng đã đánh bay người nọ ra ngoài.

Phong Tả Quân xấu hổ chắp tay hướng về phía mọi người: “Chư vị chư vị, dọc con đường này, chúng ta đã tới ba tửu lầu, chỉ vì đã đói bụng, muốn ăn miếng cơm, xin hãy buông tha, xin hãy buông tha.” Mọi người trong khách điếm đương nhiên không để ý đến lời của hắn, nhao nhao rút đao tiến lên.

“Đây là sư huynh ngươi à?” Tô Tiễn hỏi Tô Bạch Y.

Tuy Phong Tả Quân đeo mặt nạ, nhưng giọng nói kia là không sai được, huống chi, bên cạnh Phong Tả Quân còn có một người có thân hình cực kỳ giống Tạ Vũ Linh, Tô Bạch Y cố ý lớn tiếng: “Đúng vậy, đây là ——”

“Câm miệng!” Tay Tô Tiễn đập lên bàn một cái thật mạnh, một luồng chân khí cường đại bỗng nhiên toạc ra, đánh tất cả những người giang hồ đang nhằm về phía Phong Tả Quân bay ra ngoài. Phong Tả Quân đột nhiên quay đầu, nhìn về phía chân khí vừa phát ra, đúng là Tô Tiễn.

“Vị tiền bối này?” Phong Tả Quân lập tức cầm chuôi đao.

“Thử xem phân lượng của khối ngọc bên hông ngươi.” Tô Tiễn vung tay lên, trực tiếp ném chén trà trước mặt ra.

“Được!” Phong Tả Quân lập tức xuất đao, chém thẳng về phía cái chén. Tuy cái chén này chỉ là loại chén tráng men bình thường nhất, nhưng đụng vào thanh đao kia lại không chút sứt mẻ, ngược lại là tiếp tục mang theo xung lưc tiến về phía trước. Nhưng Phong Tả Quân cũng cầm đao không lùi, cắn chặt răng, gầm lên một tiếng, đánh chén trà kia bay ngược về.

Tô Tiễn giơ tay tiếp lấy chén trà, nước trong chén vậy mà không hề vẩy ra một giọt, hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lại nhìn về phía Phong Tả Quân, gật đầu nói: “Không bằng ta, nhưng mạnh hơn so với tên hiếu thắng năm đó từng thua ta.”

“Thế nào?” Tạ Vũ Linh hỏi.

Vừa rồi Phong Tả Quân chỉ dùng một đao, nhưng lại có một luồng khí nghẹn không thở được, qua hồi lâu mới chậm rãi nói: “Chạy! Đánh không lại!”

“Không chạy.” Người mặt cười đi tới trước mặt Phong Tả Quân, “Vị này là tiền bối, chẳng qua chỉ là thử ngươi thôi, sẽ không đánh thật với ngươi.”

Tô Tiễn nhìn qua người mặt cười, trầm giọng nói: “Là ngươi? Chúng ta cuối cùng, cũng thật sự gặp mặt.”

“Cùng nhau uống một ly chứ?” Người mặt cười hỏi.

“Ngươi đeo mặt nạ, cũng có thể uống rượu à?” Tô Tiễn trả lời.

“Đương nhiên, tiểu nhị. Đem rượu và đồ ăn ngon nhất trong lâu nhà ngươi lên đây.” Người mặt cười đi lên trước, ngồi xuống đối diện Tô Tiễn, Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh nhìn nhau, cũng ngồi xuống theo.

Những người giang hồ động thủ lần đầu đã gãy lại đứng lên, ngo ngoe rục rịch muốn tiến lên lần nữa, người mặt cười tùy tay ném ra một chiếc đũa, liền đánh cho tất cả mọi người phải chạy ra khỏi tửu lầu. Tiểu nhị run run rẩy rẩy bày rượu và thức ăn lên bàn, người mặt cười nhìn về phía hắn gật đầu cảm ơn, ngay sau đó giơ tay kéo tới tám cái bàn, dựng hết bàn lên vây quanh bọn họ, cuối cùng người bên ngoài không thể nhìn được tình hình bên trong nữa.

“Ăn đi.” Người mặt cười phất tay nói.

Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh lập tức tháo xuống mũ, bắt đầu ăn ngấu nghiến đồ ăn trên bàn.

Tô Bạch Y không dám chỉ rõ thân phận của mình cho bọn họ, chỉ có thể liều mạng đưa mắt ra hiệu cho bọn họ, nhưng Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh rõ ràng là bị đói, hoàn toàn không hề phát hiện ra tín hiệu của hắn.

Tô Tiễn nhìn người mặt cười: “Ngươi, vì sao lại tới nơi này?”

Người mặt cười hỏi ngược lại: “Vậy tiền bối vì sao lại tới nơi này thế?”

“Ta quay lại giang hồ sau nhiều năm, muốn thế nhân nhớ rõ ta, ta cảm thấy Anh Hùng đại hội này rất thích hợp.” Tô Tiễn chậm rãi nói.

“Ta rời khỏi giang hồ nhiều năm, thế nhân lại không thể quên ta, ở Anh Hùng đại hội có một vật, có thể làm ta biến mất hoàn toàn trên giang hồ, cho nên ta tới.” Người mặt cười sâu kín nói.

“Ngươi cảm thấy, Thiên Địa Đồng Bi sẽ xuất hiện ở chỗ này?” Tô Tiễn uống một ngụm trà.

“Ngươi biết Thiên Địa Đồng Bi?” Trong giọng nói của người mặt cười toát ra một tia sát ý.