Quân Hữu Vân

Chương 242: Liếc Mắt



Màn đêm buông xuống.

Bờ sông Xuân Thủy, đèn lồng lại lần nữa được thắp sáng từng cái một, trong các tửu lầu ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt, ngày mai chính là Bách Hào chi yến, cũng chính là bữa tiệc long trọng nhất trong mấy ngày Anh Hùng đại hội liên tiếp này, ở bữa tiệc này các hào môn đại phái đều sẽ lên sân khấu, Vương gia chủ trì đại hội lần này còn muốn công bố một chuyện lớn. Người giang hồ có tầm nhìn xa một chút đều đoán được chuyện được gọi là chuyện lớn ấy là gì, việc kế tiếp bọn họ cần chờ đợi chính là, những đại môn phái khác sẽ có phản ứng thế nào đối với chuyện mà Vương gia tuyên bố. Nhưng ngày mai còn ở trước mặt, đương nhiên là hôm nay phải say rượu của hôm nay đã.

“Đại đa số các môn phái giang hồ, đối với việc giang hồ này do ai thống trị cũng không có ý kiến gì quá lớn. Ngược lại, nếu như giang hồ không có người thống trị, vậy thì những môn phái nhỏ ấy mới thấy bất an.” Thanh Y Lang phe phẩy quạt xếp đi trên phố dài, thỉnh thoảng gật đầu chào hỏi với người đi đường, “Nếu thời đại của Thượng Lâm Thiên Cung đã hạ màn, vậy thì lúc này nếu Vương gia nguyện đứng ra, đối với bọn họ cũng là chuyện tốt.”

“Giang hồ không người thống trị, vậy thì sẽ lâm vào hỗn chiến lâu dài, đại môn phái gom thâu tiểu môn phái, sau đó lại bị các đại môn phái khác gom thâu, không ngừng nghỉ, càng ngày càng bất an.” Nam Cung Tịch Nhi lý giải ý của Thanh Y Lang, nhưng vẫn có chút rối, “Vậy thì Vương gia làm như vậy, là tốt à?”

“Đương nhiên không tốt. Vương gia xem nhẹ một việc. Giang hồ có người chưởng quản là chuyện tốt, nhưng có một tiền đề, đó là môn phái này cũng phải đủ mạnh. Mà Vương gia ——” Thanh Y Lang phất ngón tay, “Không đủ.”

“Thiên hạ đệ nhất đã chết, thiên hạ đệ nhị không rõ tung tích, nhị sư huynh ta cũng đã ra đi rất nhiều năm rồi, Vương gia có Thương Thánh, vẫn không đủ à?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.

“Đầu tiên, Thiên Võ lão nhân bình ra Thiên Võ bảng cũng vì lấy tiền thiên hạ cao thủ, rất nhiều cao thủ cự tuyệt lời bình của Thiên Võ bảng, tỷ như Bạch Cực Nhạc, tỷ như Đạo Quân và Nho Thánh tiên sinh. Thứ hai, Thương Thánh Vương Nhất võ công có mạnh hơn, cũng chỉ là một võ phu, hắn không giống Tô Hàn. Tô Hàn cầu một thời đại giang hồ thiên hạ mới, còn Vương Nhất chỉ cầu võ công mình là thiên hạ đệ nhất. Cho nên ta mới nói Vương gia không đủ.” Trong giọng nói của Thanh Y Lang có chút khinh thường.

“Vậy Vương Nhược Hư thì sao? Hắn thế nào?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.

“Tuy rằng rất ghét gia hỏa Vương Nhược Hư này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, hắn là một người rất có thủ đoạn, trong thế hệ trước hắn đứng hàng thứ ba, hơn nữa còn sinh ra ở chi phụ, bên trên còn có hai đại ca chi chính, vị trí gia chủ vốn không liên quan tới hắn. Nhưng cuối cùng người vào chỗ lại là hắn, hai đại ca kia cam tâm tình nguyện đưa vị trí gia chủ cho hắn. Còn võ công, hắn cũng sàn sàn với Đông Phương Vân Ngã. Nhưng còn chưa đủ.” Sắc mặt Thanh Y Lang trở nên rất nghiêm túc, “Cho nên ta nghĩ, có phải Vương gia còn cất giấu át chủ bài gì đó hay không. Bằng không lấy tính cách của Vương Nhược Hư, thì sẽ không mạo hiểm vào lúc này!”

Giữa lúc hai người đang nói chuyện với nhau, có đi qua một tửu lầu.

“Sư tỷ.” Tô Bạch Y vốn còn đang thảo luận với Tô Tiễn chuyện về tấm mặt nạ kia, lúc này ánh mắt bỗng nhiên sáng lên.

“Xem ra thật đúng là duyên phận.” Tô Tiễn lắc đầu, “Nếu đã như vậy, chúng ta không ngại chơi một trò chơi đi.”

“Trò chơi gì?” Tô Bạch Y hỏi.

“Bây giờ hai người ngươi và ta đi ra ngoài, đi qua mặt sư tỷ ngươi, ngươi không nói gì, xem nàng có thể nhận ra ngươi hay không.” Tô Tiễn giơ tay đè lại nón rộng vành, chuẩn bị đứng dậy.

“Nếu có thể nhận ra thì sao?” Tô Bạch Y lại hỏi.

“Ta sẽ đồng ý hôn sự của các ngươi.” Tô Tiễn đứng dậy nói.

“Ngươi là cái thứ yêu ma quỷ quái gì, phải cần ngươi đồng ý à?” Tô Bạch Y bất mãn nói.

“Đứng dậy!” Tô Tiễn bắt lấy bả vai Tô Bạch Y, tung người vọt đến đầu phố bên kia, sau đó chậm rãi đi về phía đối diện. Nam Cung Tịch Nhi và Thanh Y Lang không hề phát hiện, vẫn đang đàm luận về việc của Bách Hào chi yến ngày mai.

“Hôm nay người của Tạ gia chúng ta cũng đã tới rồi, đang ở Hư Nam khách điếm. Đường muội ngươi cũng coi như là người của Tạ gia, có muốn đi gặp một lần không?” Thanh Y Lang hỏi.

Nam Cung Tịch Nhi suy nghĩ, một hồi sau vẫn là lắc đầu, nàng và Tạ Khán Hoa tuy cha con đã gặp nhau, nhưng sau khi trở lại Học Cung, lúc nàng hỏi Tạ Khán Hoa năm đó nếu chưa chết, vì sao không tới tìm mẹ con họ, Tạ Khán Hoa lại không trả lời, thế cho nên quan hệ giữa hai người đến nay vẫn chưa dịu xuống.

“Cũng phải. Xem ra thất thúc quyết tâm không muốn liên quan gì tới Tạ gia chúng ta nữa.” Thanh Y Lang thở dài một tiếng.

Khi đang nói chuyện, Tô Tiễn đã dẫn Tô Bạch Y đi tới trước mặt bọn họ. Thanh Y Lang nhìn lướt qua Tô Tiễn, nhàn nhạt nói: “Đã tối rồi còn có người đội nón rộng vành.” Còn không thèm nhìn Tô Bạch Y đã bị dịch dung nhiều thêm một cái. Nhưng ánh mắt Nam Cung Tịch Nhi liếc qua, lại bỗng nhiên sửng sốt, thuận chân tung người một cái, vọt đến trước mặt Tô Bạch Y.

“Tô Bạch Y!” Nam Cung Tịch Nhi thấp giọng quát.

Thanh Y Lang vội vàng theo tới bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi, nhìn người trước mặt nàng: “Đây đâu phải Tô Bạch Y, ngươi nhận sai rồi à?”

“Cô nương, ngươi nhận sai người.” Tô Tiễn trầm giọng nói.

“Tô Bạch Y, sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?” Nam Cung Tịch Nhi nhíu mày nói.

Tô Bạch Y hơi hé miệng, lại không có cách nào nói ra lời.

“Chẳng lẽ là bị người khác dịch dung?” Thanh Y Lang có chút hoài nghi giơ tay nhéo mặt Tô Bạch Y, sau đó lắc đầu nói, “Không có đeo mặt nạ da người, đây là mặt thật của hắn, người này không phải Tô Bạch Y, đường muội ngươi nhận sai người rồi.”

“Buông người ra cho ta!” Nam Cung Tịch Nhi ý thức được bàn tay Tô Tiễn vẫn đặt trên vai Tô Bạch Y, Lương Nhân kiếm trong tay lập tức ra khỏi vỏ, bức thẳng về phía bàn tay của Tô Tiễn.

Ban ngày nàng đối kiếm với Vương Bất Du, đánh mấy chục hiệp cũng tiếc không ra một kiếm.

Nhưng lúc này kiếm của nàng, không có nửa điểm do dự.

“Hảo kiếm pháp.” Tô Tiễn lập tức buông bàn tay, vọt sang một bên.

Tô Bạch Y thoát khỏi khống chế, lập tức nói: “Sư tỷ, là ta, ngươi làm thế nào mà nhận ra được?”

“Ngươi như vậy, còn cần phải nhận à? Mau đi với ta!” Nam Cung Tịch Nhi giơ tay muốn bắt lấy tay Tô Bạch Y.

“Gấp cái gì?” Tô Tiễn lại lóe lên, lướt tới bên cạnh Tô Bạch Y, điểm chân một cái, mang theo Tô Bạch Y nhảy lên mái hiên bên cạnh. Nam Cung Tịch Nhi rút kiếm muốn đuổi theo, lại bị Thanh Y Lang bắt lấy ống tay áo: “Người này là lão nhân ngày đó chúng ta đã gặp trong Thanh Ca Lâu.”

“Tiểu cô nương ánh mắt không tồi, tiểu tử này đã biến thành như vậy, mà còn có thể liếc mắt một cái đã nhận ra. Vậy được, ta đồng ý.” Tô Tiễn cười nói.

“Ngươi đồng ý cái gì?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.

“Đừng nói chuyện lung tung, bằng không ngày mai ta sẽ quấy rối.” Tô Bạch Y thấp giọng uy hiếp.

“Không vội, ngày mai chúng ta sẽ còn gặp lại. Đến lúc đó ta cho ngươi cơ hội, xem ngươi có thể mang tiểu tử này đi, từ chỗ ta hay không.” Nói xong, Tô Tiễn liền xoay người dẫn Tô Bạch Y rời đi.

“Nếu đã nói ngày mai có cơ hội.” Thanh Y Lang vội vàng giữ Nam Cung Tịch Nhi lại, “Vậy thì ngày mai, ta sẽ bảo toàn bộ người của Tạ gia tới giúp ngươi! Bây giờ chưa phải lúc!”

Nam Cung Tịch Nhi cắn chặt răng, nhưng vẫn nhịn không đuổi theo.