Ngày tiếp theo, Anh Hùng đại hội, Bách Hào chi yến.
Cái gọi là Bách Hào chi yến, tức là bày mấy chục bàn tiệc ở tửu lầu Sơn Ngoại Sơn lớn nhất sông Xuân Thủy, mấy trăm vị thủ lĩnh đến từ các đại môn phái tụ tập tại đây, cùng ăn mừng Anh Hùng đại hội. Đầu phố Xuân Thủy cũng bày đầy bàn tiệc, đệ tử các môn phái khác ngồi lộ thiên ở đó, uống rượu nói chuyện phiếm, thật náo nhiệt.
Trong tửu lầu Sơn Ngoại Sơn, gia chủ Vương gia Vương Nhược Hư ngồi ở bàn chủ, nhị công tử Vương Bất Trần cùng tam công tử Vương Bất Du đứng ở cửa tửu lầu đón khách. Trong tứ đại gia tộc, tới sớm nhất chính là gia chủ Lục gia Lục Thiên Hành. Bên hông Lục Thiên Hành vẫn đeo chuôi thiết chùy biểu tượng kia, phía sau còn có một nam tử thân hình cao lớn da ngăm đen đi theo, thần thái nam tử kia có vài phần khờ khạo, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong đường, chân tay có vẻ luống cuống.
“Chào Lục bá bá.” Vương Bất Trần cúi đầu nói.
Lục Thiên Hành gật đầu: “Hôm nay vậy mà có thể thấy ngươi tự mình đón khách, đúng là hiếm thấy.”
Vương Bất Trần nhìn về phía nam tử trẻ tuổi sau lưng Lục Thiên Hành, cười nói: “Lục Tần hiền đệ cũng tới, chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp rồi.”
Lục Tần nở nụ cười chất phác, trong giọng nói có vẻ rất có hảo cảm với Vương Bất Trần: “Bất Trần huynh, kiếm lần trước ngươi bảo ta rèn ta đã sớm rèn xong, lần này đặc biệt mang đến đây.”
Vương Bất Trần sửng sốt, sau đó cười nói: “Ta lại đã sớm quên mất chuyện này rồi, năm đó ngươi mới cao ngang với thanh kiếm, qua mấy năm, vậy mà đã cao đến như vậy rồi.”
Lục Tần gãi đầu: “Hì hì.”
“Vào đi thôi.” Vương Bất Du thúc giục.
“Có lão tam ngươi ở đây, Lục Thiên Hành ta mới yên tâm a.” Lục Thiên Hành vỗ vai Vương Bất Du, nói một câu khó hiểu sau đó liền dẫn Lục Tần đi vào.
“Lời này của hắn có ý gì?” Vương Bất Du nhíu mày nói.
Vương Bất Trần cũng không trả lời hắn, mà là quay đầu cười nói với người phía trước: “Thanh Y Lang.”
“Con mọt sách.” Thanh Y Lang đứng ở cửa, quạt xếp trong tay nhẹ nhàng phe phẩy.
“Tạ Hưng!” Vương Bất Du nắm chặt tay, muốn xông lên trước.
“Lại là ngươi a.” Một thanh ngọc kiếm nhẹ nhàng đẩy về phía trước, chặn Vương Bất Du lại, Nam Cung Tịch Nhi đi lên trước, “Còn muốn đánh thêm lần nữa không?”
“Hôm nay không phải ngày lôi đài, mà là Bách Hào chi yến, mọi người vui vui vẻ vẻ ăn một bữa đi.” Vương Bất Trần hoà giải, “Tất cả ân oán ngày xưa, cần phải đặt xuống trong hôm nay.”
Thanh Y Lang buông tay: “Tạ gia ta là thông gia với Vương gia các ngươi, quan hệ không tầm thường, đâu ra ân oán? Nói đùa nói đùa.”
“Nếu đã như vậy, mời vào bên trong.” Vương Bất Trần tránh đường.
Thanh Y Lang dẫn Nam Cung Tịch Nhi đi vào trong tửu lầu, đi tới bàn chủ giữa ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn lần lượt hành lễ với với Vương Nhược Hư và Lục Thiên Hành, sau đó liền ngồi xuống, Nam Cung Tịch Nhi cũng trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Thanh Y Lang.
“Vị cô nương này, nhìn không quen mặt.” Vương Nhược Hư rót một ly trà.
“Là đường muội của ta.” Thanh Y Lang trả lời thay Nam Cung Tịch Nhi.
“Nghe nói hôm qua đường muội này của ngươi, so đấu lôi đài với Bất Du nhà ta một hồi, cuối cùng là đường muội ngươi thắng à?” Vương Nhược Hư hỏi.
“Ồ?” Lục Thiên Hành cũng thấy hứng thú, nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi, “Tạ gia các ngươi từ khi nào có một cô nương vừa xinh đẹp vừa biết đánh nhau như vậy? Là con gái của vị trưởng lão nào trong Tạ gia?”
“Ngươi đoán xem.” Thanh Y Lang nhìn Lục Thiên Hành cười.
Lục Thiên Hành sửng sốt, sau đó giơ ngón tay gõ một cái: “Nghịch ngợm.”
“Uống ly trà đi.” Vương Nhược Hư tiện tay vung lên, quăng chén trà trong tay ra.
Nam Cung Tịch Nhi giơ tay, vững vàng tiếp được chén trà.
“Gió từ đâu ra vậy?” Lục Tần nghi ngờ sờ mặt mình, trong nháy mắt ấy, hắn cảm nhận được rõ ràng có một trận gió thổi tới mặt mình.
“Ồ?” Mặt Vương Nhược Hư lộ ra ý cười, nhìn Nam Cung Tịch Nhi đang chậm rãi uống trà, “Thanh Y Lang, vị đường muội này của ngươi, công phu sợ là còn trên ngươi?”
Thanh Y Lang cao giọng cười dài: “Mất mặt mất mặt a.”
Nam Cung Tịch Nhi đặt chén trà xuống: “Cảm tạ trà của Vương gia chủ.”
Ngoài tửu lầu, Tiết Thần Quan đang dẫn hai người Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh đi trên phố, Giả Diện phái bọn họ vốn là nói bừa ra, ba người đương nhiên sẽ không có thiệp mời vào dự Bách Hào chi yến, nhưng Tiết Thần Quan vẫn dẫn hai người tới cửa tửu lầu Sơn Ngoại Sơn.
“Là Phong Vũ Y.” Vương Bất Trần nhìn về phía Phong Tả Quân.
Tiết Thần Quan cười nói: “Giả Diện phái chúng ta mới thành lập không bao lâu, giang hồ rất ít có người biết chúng ta, nhưng rượu của Bách Hào chi yến này, ta muốn uống một chén, không biết đã được chưa?”
Vương Bất Trần không chút do dự, trực tiếp trả lời: “Nếu Bách Hào chi yến, không có ngọc tham dự. Vậy thì Bách Hào chi yến, chẳng phải sẽ mất đi rất nhiều màu sắc à?”
Phong Tả Quân ước lượng khối ngọc trong tay: “Xem ra khối ngọc này, thật sự là rất đáng giá a.”
“Vậy là có thể vào rồi?” Tiết Thần Quan lại hỏi.
“Mời.” Vương Bất Trần tránh đường.
Tiết Thần Quan dẫn theo Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh đi vào, hắn nhìn qua Vương Nhược Hư đang ngồi trên bàn chủ, Vương Nhược Hư cũng ngẩng đầu nhìn hắn. Ba người Giả Diện phái bọn họ tuy trà trộn được vào Bách Hào chi yến, nhưng đương nhiên vẫn không có tư cách ngồi trên bàn chủ, bọn họ chọn một vị trí trong góc ngồi xuống.
“Giả Diện phái? Chính là tiểu tử mang mặt nạ kỳ quái kia, đã đánh thắng Đông Phương Khởi?” Lục Thiên Hành cũng nhìn.
Thanh Y Lang rót một ly rượu: “Đáng tiếc tam đệ ta không có ở đây, bằng không lấy bản lĩnh của hắn, thì ngọc năm nay phải là hắn.”
“Tạ Vũ Linh à?” Lục Tần có vẻ rất cao hứng, “Hắn cũng tới ư?”
Tạ Vũ Linh nhìn về phía bàn chủ: “Lục Thiên Hành còn mang cả Lục Tần đến, xem ra Bách Hào chi yến hôm nay, thật sự sẽ rất náo nhiệt.”
“Tên đen đen kia à?” Phong Tả Quân nghi hoặc nói, “Hắn có gì đặc biệt lắm sao?”
Tạ Vũ Linh ý vị thâm trường nói: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Lục tục, vẫn có các trưởng môn, trưởng lão của các đại phái đi vào trong tửu lầu, tửu lầu vốn trống chỗ rất nhanh đã lấp đầy người, Vương Bất Trần và Vương Bất Du canh giữ ở cửa, nhìn tên trên danh sách càng ngày càng ít, nhưng sắc mặt lại càng ngày càng nghiêm lại.
Bởi vì có một người rất quan trọng còn chưa tới.
Người này không đến, thì yến hội không thể mở.
Bởi vì hắn, là người quan trọng nhất trong hôm nay, trừ gia chủ Vương gia Vương Nhược Hư ra.
Gia chủ Đông Phương gia, Đông Phương Vân Ngã.
Trong tửu lầu ban đầu còn ồn ào tiếng người từ từ trở nên an tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Nhược Hư, chờ hắn tuyên bố khai yến.
Nhưng Đông Phương Vân Ngã vẫn chưa tới.
Vương Nhược Hư đưa tay vuốt nhẫn ngọc trong tay, con ngươi hơi co lại, không nói một lời.
Cho đến lúc ngoài cửa truyền tới một tiếng ngựa hí!
Đông Phương Vân Ngã mang theo thiếu chủ Đông Phương Khởi giục ngựa xuyên qua dãy bàn tiệc ngoài phố, dừng lại ở cửa tửu lầu Sơn Ngoại Sơn. Đông Phương Vân Ngã từ trên ngựa nhảy dựng lên, cầm trường thương trong tay đi thẳng vào.
Vương Bất Trần hơi cúi đầu: “Vị khách quý cuối cùng cũng tới rồi.”
Vương Nhược Hư đứng dậy, cất cao giọng: “Chư vị anh hùng, khai yến!”