Quân Hữu Vân

Chương 29: Phù Diêu



“Chuyện như là mắng chửi Ninh Thanh Thành này, ta nghĩ chúng ta cũng có điểm chung.” Nam Cung Tịch Nhi duỗi tay đem Tô Bạch Y đẩy về phía sau, “Nhưng chuyện khác, sợ là không được.”

“Ta quên chưa hỏi tôn tính đại danh của cô nương?” Giới Tình Bất Giới Sắc hỏi.

“Học Cung, Nam Cung Tịch Nhi.” Nam Cung Tịch Nhi trả lời.

“Học Cung?” Giới Tình Bất Giới Sắc sửng sốt, “Học Cung sống cách biệt nhân thế tại Thập Lý Lang Đang, từ trước đến nay không tham dự vào việc trên giang hồ, cô nương vì sao lại có hứng thú với Tô công tử này như vậy?”

“Tô Bạch Y đã bái nhập Học Cung, hiện giờ đã là đệ tử của Học Cung ta.” Nam Cung Tịch Nhi nghiêm mặt nói, “Ta thân là sư tỷ của hắn, tự nhiên là phải bảo vệ hắn.”

“Nhưng ta cần phải mang hắn đi, ta hứa với cô nương, bảo đảm hắn sẽ không việc gì, thế nào?” Giới Tình Bất Giới Sắc ngữ khí thành khẩn.

Nam Cung Tịch Nhi cười lạnh: “Vì sao năm đó ngươi chỉ mắng Ninh Thanh Thành, mà không đánh hắn?”

Giới Tình Bất Giới Sắc sửng sốt, bất đắc dĩ nói: “Cái này tự nhiên là bởi vì đánh không lại a.”

“Đúng vậy, nếu ngươi đánh không lại Ninh Thanh Thành, vậy ngươi làm sao bảo đảm được sư đệ ta sẽ không có việc gì?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi ngược lại.

“Ý của cô nương ta rất hiểu, nhưng ta đánh không lại Ninh Thanh Thành.” Giới Tình Bất Giới Sắc chân phải đạp mạnh trên mặt đất, “Chẳng lẽ ta cũng đánh không lại ngươi sao?”

Một loại khí thế cường đại từ trên người Giới Tình Bất Giới Sắc phát ra, ép về phía xe ngựa của bọn họ, Tô Bạch Y nháy mắt bị ép lui vào trong xe ngựa, may được Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh duỗi tay đỡ lấy mới không bị ngã ra khỏi xe ngựa.

“Đây là cái gì……” Tô Bạch Y cả kinh nói.

“Người thường tập võ mấy chục năm, đến cuối cùng cả đời cũng khó có thể được xưng là cao thủ. Võ đạo có chín hạ cảnh, có bốn thượng cảnh. Nhân tài vào được thượng cảnh mới tính là bước chân vào cánh cửa của cao thủ. Tầng thứ nhất của thượng cảnh là Thu Thủy cảnh, cao thủ ở cảnh giới này nội lực giống như thu thủy nhập hải, liên miên bất tuyệt, vừa rồi hòa thượng kia lộ ra thực lực, là muốn nói với bọn họ, hắn là cao thủ Thu Thủy cảnh.” Phong Tả Quân vận lên nội công áp xuống luồng chân khí mênh mông không dứt trong ngực.

“Rất tốt.” Nam Cung Tịch Nhi tùy tay rút một cây đinh bên cạnh xe ngựa, ngón tay bắn ra, chỉ nghe phanh một tiếng, tăng bào của hòa thượng kia vốn đang bay tán loạn lập tức hạ xuống.

Giới Tình Bất Giới Sắc nhướng mày: “Chỉ dùng một chiêu là phá được Phục Tượng công của ta, thực lực của cô nương cao hơn so với tưởng tượng của ta một chút. Chỉ là tiếp tới đây, sẽ không đơn giản như vậy.”

“Tiếp tới, để ta đến đi.” Nam Cung Tịch Nhi lại cầm một cây đinh bên cạnh, ngón tay lần thứ hai bắn ra, cây đinh bay thẳng về phía hòa thượng.

“Tới rất hay.” Giới Tình Bất Giới Sắc bỗng nhiên chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, cây đinh kia liền dừng trước mặt hắn một tấc, không hề tiến về phía trước lại cũng không hề rơi xuống đất, chỉ xoay tròn tại chỗ.

“Đây là võ công gì?” Tô Bạch Y kinh ngạc hỏi.

Nam Cung Tịch Nhi khẽ nhíu mày: “Tâm Ý Khí Hỗn Nguyên Công.”

“Cô nương kiến thức thật rộng rãi, bây giờ nếu dừng tay, các ngươi đều có thể đi.” Giới Tình Bất Giới Sắc nhắm mắt lại cười nói.

“Ta đoán là chờ lúc mắt ngươi mở ra, cây đinh này sẽ đánh ngược trở về.” Nam Cung Tịch Nhi tay lại lần nữa đặt bên cạnh xe ngựa.

“Sư tỷ, còn nhổ nữa, xe ngựa sẽ long thành từng mảnh đấy!” Tô Bạch Y nhắc nhở.

“Được thôi.” Nam Cung Tịch Nhi nhẹ nhàng lắc cổ tay, Tô Bạch Y lúc này mới nhìn thấy trên cổ tay Nam Cung Tịch Nhi có một cái vòng màu xanh biếc, chiếc vòng kia trong sáng tựa hồ có thể nhìn thấu, mỗi một hạt đều có màu xanh lục giống như một vũng bích thủy, Nam Cung Tịch Nhi động tay, chiếc vòng xoay tròn trong tay nàng.

“Vòng tay thật đẹp.” Tô Bạch Y tán thưởng nói.

“Đây là Bích Thủy Hoàn.” Nam Cung Tịch Nhi duỗi tay vuốt ve chuỗi vòng tay này, sau đó nhắm đôi mắt lại đem nó đánh ra ngoài.

“Hô!” Giới Tình Bất Giới Sắc gầm lên một tiếng, mở mắt, cây đinh sắt vừa rồi bắn ra ngoài, đánh vào trên Bích Thủy Hoàn, phát ra một tiếng vang trong trẻo. Sau đó cây đinh sắt rơi thẳng xuống đất, Bích Thủy Hoàn bay trở về, Nam Cung Tịch Nhi nhấc tay, Bích Thủy Hoàn lại bay về trong cổ tay nàng.

“Cô nương ngươi là……” Thần sắc Giới Tình Bất Giới Sắc hơi thay đổi.

“Làm sao?” Nam Cung Tịch Nhi lông mày nhướng lên, vươn tay phải, Phong Tả Quân vội vàng lấy ra một thanh kiếm từ trong xe ngựa, Nam Cung Tịch Nhi nháy mắt rút kiếm ra, chỉ vào Giới Tình Bất Giới sắc, “Hòa thượng, nhường đường.”

Thanh trường kiếm này thân kiếm hẹp dài, màu trắng không tỳ vết, hòa vào trong ánh trăng nhìn giống như là được tạo thành từ một khối mỹ ngọc, mà trên thân kiếm, có viết hai chữ.

Lương Nhân.

Trên Kiếm phổ, có bảy thanh danh kiếm, không hề phân cao thấp, nhưng mỗi thanh mỗi vẻ, Phân Vương Mệnh kiếm Thiên Ly, Phản Cốt kiếm Thủy Nguyệt, Lãng Tử kiếm Lưu Tinh, Tuyệt Tình kiếm Huyền Băng, Tiên Phong kiếm Bất Quy, Quân Tử kiếm Quân Ngữ, cùng với Si Tình kiếm Lương Nhân.

“Sư phụ, đây là thanh kiếm mà ngươi thường nói là thanh kiếm đẹp nhất thế gian, Lương Nhân sao?” Tô Bạch Y thấp giọng lẩm bẩm nói, nhớ lại lúc Tạ Khán Hoa vuốt ve thanh trường kiếm bên người đã nói một câu: “Nàng nói, Quân Ngữ, Lương Nhân. Lúc hai từ này ghép thành một câu, thật đẹp.”

Giới Tình Bất Giới Sắc than nhẹ một tiếng: “Quả nhiên như thế.”

“Ta nói một lần cuối cùng, nhường đường!” Nam Cung Tịch Nhi khẽ quát một tiếng, một luồng kiếm khí mãnh liệt từ trên thanh kiếm Lương Nhân trắng không tì vết phát ra. Giới Tình Bất Giới Sắc đón nhận đạo kiếm phong, một thân tăng bào màu trắng theo gió bay lên, mặt hắn bị kiếm phong quạt trúng có chút hơi đau, nhưng ánh mắt hắn lại càng lúc càng lạnh thấu xương.

“Nam Cung, thì ra chính là hai chữ Nam Cung này.” Giới Tình Bất Giới Sắc tay áo đột nhiên vung lên, đem những luồng kiếm phong đó đánh tan không còn một mảnh.

“Phù Diêu cảnh!” Nam Cung Tịch Nhi trầm giọng nói.

“Lên như diều gặp gió, tiến triển cực nhanh, hòa thượng này nhìn tuổi chẳng qua mới hơn hai mươi, mà đã có Phù Diêu cảnh.” Phong Tả Quân kinh ngạc cảm thán nói.

“Sư huynh ngươi đã đến cảnh giới gì rồi?” Tô Bạch Y hỏi.

“Cách Thu Thủy cảnh chừng một bước xa.” Phong Tả Quân thở dài.

“Vậy Tạ sư huynh thì sao?” Tô Bạch Y lại hỏi.

“Cách Thu Thủy cảnh chỉ một bước gần.” Tạ Vũ Linh trả lời.

“Chúng ta đây kém hòa thượng này tới hai cảnh, chẳng phải là không thể giúp gì được sao?” Tô Bạch Y vội la lên, “Sư tỷ, ngươi đến cảnh giới gì rồi?”

“Ta mười tuổi đã chạm đến ngạnh cửa Thu Thủy cảnh, nhưng mãi đến khi mười sáu tuổi mới chân chính bước vào Thu Thủy cảnh.” Nam Cung Tịch Nhi chậm rãi nói, “Tuy là khoảng cách rất gần, nhưng có khả năng cả đời cũng không thể vượt qua.”

Phong Tả Quân cùng Tạ Vũ Linh hiểu lúc này sư tỷ đang dạy dỗ bọn họ, lập tức cúi đầu nói: “Đa tạ sư tỷ dạy bảo.”

Tô Bạch Y lại có chút sốt ruột: “Vậy chẳng phải là đánh không lại tên hòa thượng này sao.”

“Ta mười sáu tuổi nhập Thu Thủy cảnh, hai canh giờ sau lại vào Phù Diêu cảnh.” Nam Cung Tịch Nhi thả người nhảy, rút kiếm đứng trước mặt Giới Tình Bất Giới Sắc, “Bởi vì ngày đó ta đã trải qua sinh tử.”

Giới Tình Bất Giới Sắc cười vang nói: “Được!”