Quân Hữu Vân

Chương 35: Độ Thuyền



Giới Tình Bất Giới Sắc lúc này đã nằm trên mặt đất, nhớ lại một chỉ vừa rồi. Vô Tướng Kiếp Chỉ lấy thuần dương chân khí tạo thành chỉ, chân khí toàn thân ngưng tụ trong một lóng tay, chú trọng vào bốn chữ bá đạo ngang ngược, nhưng vừa rồi một chỉ của Tô Bạch Y tuy không hề có gì xảo diệu đáng nói, nhưng khi chạm nhau với chỉ của mình, vì nội lực cuồn cuộn hơn xa mình mà nháy mắt ép mình xuống.

“Đã có võ công như thế, sao vừa rồi lại dễ dàng bị bắt đi như vậy.” Giới Tình Bất Giới Sắc lẩm bẩm nói.

“Cả Hình Luật Viện cũng tìm ngươi, một tên gia hỏa làm cho bọn họ đau đầu đến, chỉ vì muốn có được tên Tô Bạch Y này.” Bên kia truyền đến giọng Ô Nha, “Ngươi cảm thấy chỉ vì hắn là đệ tử của Tạ Khán Hoa sao?”

“Cũng đúng.” Giới Tình Bất Giới Sắc đứng lên, đi tới bên người Ô Nha, “Ngươi thế nào rồi?”

“Một thân nội lực bị hút sạch sẽ.” Ô Nha cười khổ nói, “Đoán chừng phải nghỉ ngơi nửa năm mới có thể khôi phục.”

“Trên đời thực sự có loại võ công có thể hấp thụ nội lực người khác.” Giới Tình Bất Giới Sắc xoay người, không hề để ý tới Ô Nha, đi về phía trước, “Càng ngày càng có ý tứ.”

Tô Bạch Y lúc này đã bế Nam Cung Tịch Nhi chạy xa, hắn quay đầu nhìn thấy trên bầu trời lại nổ lên một đóa pháo hoa, nghi hoặc nói: “Người nơi này đều thích bắn pháo hoa lúc nửa đêm sao.”

“Đó không phải pháo hoa, đó là tín hiệu.” Nam Cung Tịch Nhi nhìn thấy đóa pháo hoa kia khẽ nhíu mày, “Là tín hiệu của Học Cung, chắc là Phong Tả Quân phát.”

“Vậy tín hiệu này có ý gì?” Tô Bạch Y hỏi, “Hai vị sư huynh chắc không có việc gì chứ.”

“Không có việc gì, đây là thông báo bọn họ đã an toàn. Kế tiếp chúng ta chia nhau hành động, bọn họ tiếp tục đi đường bộ, chúng ta đi đường thủy. Sáng sớm hôm nay bến đò Phượng Lâm sẽ có một chiếc thuyền lớn đi hướng Đại Trạch Phủ, chúng ta đi thuyền.” Nam Cung Tịch Nhi nói.

“Thuyền lớn?” Tô Bạch Y sửng sốt, “Thuyền lớn bao nhiêu.”

“Thương thuyền của Mộc gia, thường đi lại giữa Đại Trạch Phủ và Phong Tịch Phủ. Ta vốn không tính đi đường thủy, bởi vì một khi đã lên thuyền, suốt một tháng thời gian bị nhốt ở trên thuyền, nếu thật sự gặp phải địch nhân khó giải quyết, giữa sông nước mênh mông không có chỗ nào trốn được. Nhưng tình hình bây giờ đã không còn cách nào tốt hơn, lên thuyền chỉ cần không có người quấy rầy, thì thời gian một tháng ta là có thể khôi phục được sáu thành công lực, nếu tiếp tục đi đường bộ, sợ là mấy tên sát thủ vớ vẩn của Thanh Minh Viện tùy ý đến, chúng ta cũng không phải đối thủ.” Nam Cung Tịch Nhi chậm rãi nói.

“Sư tỷ, là ta liên luỵ ngươi a.” Tô Bạch Y xin lỗi.

Nam Cung Tịch Nhi không đáp lại những lời này, chỉ hỏi: “Ngươi thật sự luyện《 Tiên Nhân Thư 》à, trên《 Tiên Nhân Thư 》 thật sự ghi lại công pháp hút nội lực người khác sao?”

“Nói ra thì rất dài, không bằng sau khi lên thuyền chúng ta nói tiếp.” Tô Bạch Y cười, “Nhưng ta có thể nói với sư tỷ chuyện của Tiên Nhân Thư, sư tỷ ngươi cũng cần nói cho ta chuyện ta muốn nghe.”

“Chuyện gì?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.

“Chuyện cũ của sư phụ ta Tạ Khán Hoa, còn có chuyện năm đó Duy Long Chi Minh chinh phạt Ma giáo, thế nào?” Tô Bạch Y dừng một chút, không nói ra lời hắn muốn nói nhất, chuyện hắn thực sự muốn nghe nhất vẫn là chuyện về hai người họ Tô kia.

“Không muốn nghe chuyện của huynh muội Tô Hàn và Tô Điểm Mặc sao?” Nam Cung Tịch Nhi lại nhìn thấu ý nghĩ hắn.

Tô Bạch Y xấu hổ cười, không nói gì.

“Thực ra, chuyện mà ngươi biết và chuyện mà ta biết, chắp vá lại, có lẽ mới là một câu chuyện hoàn chỉnh.” Nam Cung Tịch Nhi thần sắc hơi đổi, “Có lẽ cũng không hoàn chỉnh.”

“Sư tỷ, ngươi nói đến thuyền lớn chính con thuyền kia sao.” Giọng nói Tô Bạch Y bỗng nhiên cao vút lên, “Thật…… thật lớn a!”

Chỉ thấy hai người đi xuyên qua một rừng cây, bến đò Phượng Lâm đã ở trước mắt, một con thuyền màu vàng kim dài đến mấy chục trượng vắt ngang bến đò, thuyền có ba tầng, kim bích huy hoàng, chỉ thấy lúc này trên thuyền có mấy chục thuyền viên đang căng buồm.

“Dài ba mươi trượng, rộng mười hai trượng, trên đời chỉ có bốn con Mộc Lan trường thuyền. Thanh Châu Mộc gia có một con, tên Kim Phong Hào.” Nam Cung Tịch Nhi nhìn thấy con trường thuyền trước mặt, mắt cũng sáng ngời.

“Trời ơi, làm thế nào có thể tạo ra con thuyền lớn như vậy?” Tô Bạch Y kinh ngạc mà miệng không khép vào được, trước đây hắn thấy con thuyền lớn nhất cũng chỉ là thuyền đánh cá của ngư dân ngoài Phong Kiều trấn, nhưng tựa hồ còn không lớn bằng cái boong tàu của Kim Phong Hào này.

“Nghe nói thiên hạ đệ nhất thợ mộc Lỗ Trạch từng bày cho Tần đế bản vẽ Mộc Lan trường thuyền này, sau đó làm suốt 60 năm, ba đời thợ mộc đẩy nhanh tiến độ, mới làm ra được bốn con, hai con được dùng trong quân ngũ, một con là thuyền chuyên dụng của hoàng tộc, còn lại một con thuyền này được Mộc gia mua lại.” Nam Cung Tịch Nhi nói.

“Bao nhiêu tiền mới mua nổi con thuyền lớn như vậy?” Tô Bạch Y cảm khái nói.

“Bao nhiêu tiền có thể mua nổi thuyền lớn như Kim Phong Hào, thì ta thật sự không biết, rốt cuộc sổ sách khi mua thuyền của năm đó ta cũng không được xem, mà lão gia cũng sẽ không làm mua bán lỗ vốn. Nhưng ta biết, bao nhiêu tiền có thể ngồi lên thuyền lớn như Kim Phong Hào.” Một nam tử trung niên để râu dê khép lại sổ sách trong tay, đặt ở trên bàn, “Thiên Địa Nhân ba tầng, người của Địa tầng là tiện nghi nhất, một gian phòng hai người, mười lượng bạc.”

Phía sau nam tử trung niên, đa số người đã lên thuyền, hắn cũng thu lại sổ sách, chuẩn bị lên thuyền.

Tô Bạch Y liếm liếm môi: “Mười lượng bạc. Ta và sư phụ ở Hạnh Hoa thôn một năm cũng không tiêu nhiều bạc đến như vậy.”

“Ngươi từ nơi này bắt đầu đi, vừa đi vừa xin cơm cũng có thể đi Đại Trạch Phủ, không cần tiêu một phân bạc, không chừng còn có thể dư ra mấy đồng, vì sao ngươi không đi xin cơm?” Nam tử trung niên hỏi ngược lại.

Tô Bạch Y lắc lắc đầu: “Vậy thì không kịp a.”

“Thế thì đúng rồi, ngươi muốn đi nhanh, lại không muốn tiêu tiền. Ta hỏi ngươi, ngươi họ Mộc sao?” Nam tử trung niên lại hỏi.

“Họ Mộc là có thể lên thuyền sao? Ta họ Mộc, ta tên Mộc Bạch Y.” Tô Bạch Y thành khẩn nói.

Nam tử trung niên cứng họng, hắng giọng, đang muốn mở miệng mắng, lại thấy sau lưng Tô Bạch Y có một người đi tới, lập tức lui về sau một bước, chắp tay thi lễ nói: “Công tử.”

Tô Bạch Y cũng quay đầu, chỉ thấy một nam tử thân mặc kim y đã đi tới sau lưng hắn, vị công tử kia bên hông có treo một mảnh ngọc bội óng ánh, sáng long lanh, bên hông treo một thanh trường kiếm, phía trên khảm một viên đá quý màu lam, đỉnh đầu cắm một cây trâm cuốn tóc, bên trên nạm một viên dạ minh châu, nói ngắn gọn, toàn thân người này, đều nói cho những người khác một việc.

Ta rất có tiền.

Càng quan trọng hơn là, phía sau hai bên vị kim y công tử này, còn có tám nữ tử mặc áo trắng, khuôn mặt người thì tú mỹ, người thì quyến rũ.

Ta không phải người có tiền bình thường.

“Ngươi họ Mộc?” Vị kim y công tử kia cười hỏi.

Tô Bạch Y thấp giọng nói: “Sư tỷ, làm sao bây giờ?”

Nam Cung Tịch Nhi vẫn luôn im lặng mở miệng nói: “Cướp của hắn.”

“Được.” Tô Bạch Y trả lời.

“Từ từ!” Kim y công tử bỗng nhiên cả người run lên, nhìn Nam Cung Tịch Nhi đang nằm trong lòng ngực Tô Bạch Y, tròng mắt mở lớn, cơ hồ sắp rơi ra ngoài, “Tiên nữ!”

“Đây là tiên nữ a!”