Quân Hữu Vân

Chương 4: Hạnh Tửu



Ngoài thành Phong Kiều.

Hạnh Hoa thôn.

“A, đây không phải Tô công tử sao? đi xa đã trở về?” Ven đường, trong một căn lều giản dị, một tiểu nhị đem khăn lông trong tay vắt trên vai.

Tô Bạch Y cõng rương đựng sách vừa xuất hiện ở cửa thôn, đã nghe thấy tiếng tiểu nhị gọi, lập tức thả người mấy cái nhảy đến bên cạnh túp lều, cười nói: “Đúng vậy. Chuyến này đi hơn mười ngày, thật nhớ rượu Hạnh Hoa nơi này quá, nhanh cho ta một hồ, thêm một phần thịt lừa muối. Lại gói thêm một phần giống vậy, ta mang về cho sư phụ.”

“Được. Chờ một lát.” Tiểu nhị cười nói.

Tô Bạch Y tìm vị trí trong góc ngồi xuống, lần này dọc theo đường đi, vì sợ nữ tử võ công kinh người kia đuổi theo, nên trên đường hắn không dám dừng chân một chút nào, rốt cuộc thì câu “Chúng ta sẽ còn gặp lại” thực sự có chút dọa người, bây giờ Tô Bạch Y đã bước vào Hạnh Hoa thôn mới có thể thở phào nhẹ nhõm, hắn đem rương đựng sách bỏ một bên, từ trong đó lấy ra quyển sách có giấy dai bao ngoài, hít sâu một hơi mở giấy dai ra.

Bên trong lại không phải một quyển sách hoàn chỉnh, mà chỉ là vài tờ giấy rách. Tô Bạch Y cầm lên đếm đếm: “Một tờ, hai tờ, ba tờ, mới có ba tờ giấy rách đã dám luyện, khó trách lại tự luyện thành một phế nhân.”

“Công tử xem cái gì thế? Rượu và thịt lừa tới đây.” Tiểu nhị đem tới một bầu rượu, một đĩa thịt lừa muối cùng với đồ ăn và rượu đóng gói đặt trên bàn.

Tô Bạch Y cười cười: “Quan tâm việc làm ăn của chính ngươi đi.”

“Cửa hàng nhỏ này của ta nào có cái gọi là làm ăn.” Tiểu nhị thấy Tô Bạch Y không muốn nói cũng không tiếp tục hỏi, vừa lúc quay đầu nhìn đến cửa có hai người đi ngang qua, vội vàng tiến lên phía trước tiếp đón. “Hai vị khách quan nhìn lạ mặt quá, chắc là mới đi ngang qua Hạnh Hoa thôn chúng ta? Không bằng, vào uống một chén rượu Hạnh Hoa đi, đó là đặc sản của thôn chúng ta?”

Hai người kia một người là hòa thượng, dáng người cường tráng, nhìn tuổi ước chừng hơn 40, trước ngực treo một chuỗi Phật châu thật lớn, trong tay cầm một cây Nguyệt Nha sạn , thần sắc nghiêm nghị hắn nghe được giọng tiểu nhị kia, quay đầu nhìn tiểu nhị liếc mắt một cái, tiểu nhị sợ tới mức lui về sau một bước.

Tô Bạch Y lén lút thu ba trang giấy vào trong lòng ngực.

Đi cùng hòa thượng trung niên còn có một người đeo mặt nạ, dáng người thon gầy, lưng đeo một cây dù lớn màu xanh đậm, nghe giọng thì là một người trẻ tuổi, hiền lành: “Cũng đúng, nếu đã tới nơi này rồi, nên uống một chén rượu Hạnh Hoa. Giới Không thủ tọa, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ta không uống rượu.” Hòa thượng trung niên tên Giới Không trực tiếp đi vào trong lều, “Cho ta một ly trà là được.”

“Không uống rượu cũng không sao, bánh Hạnh Hoa của bổn tiệm cũng rất tuyệt.” Tiểu nhị vội vàng nói.

“Cho chúng ta một bầu rượu, một bình trà, bánh Hạnh Hoa thì không cần.” Người đeo mặt nạ cùng Giới Không tìm chỗ ngồi xuống, người đeo mặt nạ cúi đầu, bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn có viết một hàng chữ.

“Hạnh Hoa thôn trung Hạnh Hoa tửu, Hạnh Hoa tửu giải thiên chủng sầu.” (trong Hạnh Hoa thôn có rượu Hạnh Hoa, rượu Hạnh Hoa giải ngàn loại sầu) Người đeo mặt nạ vươn một ngón tay vuốt qua hàng chữ một lượt, sâu kín nói.

“Đây là do Tạ tiên sinh năm xưa viết.” Tiểu nhị đem một hồ rượu Hạnh Hoa đặt ở trên bàn.

“Ồ, Tạ tiên sinh?.” Người đeo mặt nạ cười khẽ, “Nhìn chữ viết, như này không giống như dùng bút lông viết. Mà như là……”

“Như là khảm vào bên trong bàn có phải không!” Tiểu nhị đắc ý mà đem vải bố trắng trong tay vắt lên lưng, “Không phải ta khoác lác chứ, ngày đó chính ta tận mắt nhìn thấy Tạ tiên sinh viết mấy chữ này. Ngày đó hắn và Lý tú tài trong thành uống rượu say, ghé vào trên bàn dùng tay chấm chấm rượu trong ly rồi viết lên bàn câu thơ này. Sau khi bọn họ đi về, ta dùng vải bố lau rượu trên bàn, mỗi một lần lau, chữ viết lại ăn sâu xuống một phân, cứ một lần, chữ viết lại sâu thêm một phân, cuối cùng cái bàn được lau khô, nhưng chữ viết vẫn giữ ở đó.”

“Thần kỳ như vậy.” Người đeo mặt nạ trong giọng nói mang theo vài phần ý cười, nhưng hòa thượng trung niên kia nhíu mày càng lúc càng chặt.

Tô Bạch Y bỏ xuống một mẩu bạc vụn, đứng dậy cõng lên rương đựng sách lén lút đi ra ngoài.

Đừng nhìn đến ta, đừng nhìn đến ta, đừng nhìn đến ta. Hắn trong lòng không ngừng cầu nguyện.

“Đúng rồi, vị Tô công tử này!” Tiểu nhị thanh âm cao vút cắt đứt lời cầu nguyện của hắn, “Chính là đệ tử đắc ý của Tạ tiên sinh a!”

“Ta còn có việc.” Tô Bạch Y một bước vừa bước ra, rồi lại dừng lại.

Gió thổi lên, người đeo mặt nạ mặc trường bào màu xám, nhẹ nhàng đưa tay đỡ mặt nạ, trong giọng nói mang theo vài phần hàn ý: “Tiểu huynh đệ vì sao vội vã thế? muốn đi đâu?”

Tô Bạch Y xấu hổ cười: “Hai vị vừa nhìn là biết không phải đến để uống rượu, ta nghĩ không phải giật tiền thì là cướp sắc, còn không mau chạy cho nhanh.”

“Ồ? Vì sao chúng ta không phải tới vì uống rượu.” Người đeo mặt nạ hỏi.

“Các ngươi, một hòa thượng không uống rượu.” Tô Bạch Y vươn một ngón tay chỉ hòa thượng kia, lại chỉ người đeo mặt nạ trước mặt, “Còn ngươi, ngươi đeo mặt nạ còn uống rượu thế nào?”

“Chúng ta đích thực không phải tới uống rượu, chúng ta là vì tiên sinh nhà ngươi mà tới.” Người đeo mặt nạ lại thản nhiên.

“Ngưỡng mộ chữ của tiên sinh nhà ta à? Chữ của tiên sinh viết rất quý…… kẻ có tiền trong thành, mỗi năm tới dịp tết muốn cầu một bộ câu đối còn……” Tô Bạch Y nói được một nửa, bỗng nhiên ngừng lại, nuốt một ngụm nước miếng.

Một thanh loan đao bỗng nhiên từ trong tay áo người đeo mặt nạ bay ra, cách trán Tô Bạch Y chỉ hơn một thước thì dừng lại sau đó nhanh chóng xoay tròn, đao phong lạnh thấu xương quạt đến trán Tô Bạch Y có chút hơi đau.

“Gia sư họ Tạ, tên Tri Trạch.”

“Hai câu thơ trên bàn kia chính là hắn viết!”

“Hắn năm nay hơn 40, mặt trắng không râu! thích rượu ngon, thích ăn thịt lừa muối! Rất lười! Lúc tết đến những câu đối đó, đều là ta thay hắn viết, nhưng thu bạc thì chưa từng chia cho ta!”

“Đủ rồi.” Người đeo mặt nạ tay nhẹ nhàng kéo lại, chuôi loan đao một lần nữa bay trở về trong tay áo hắn, hắn nghiêng người tránh đường, “Nói với sư phụ ngươi một câu, cái tên Tạ Tri Trạch này không dễ nghe, còn nữa, có khách tới, hy vọng hắn, hoan nghênh khách đến.”

“Hoan nghênh khách đến?” Trong hậu viện một thư thục (lớp học) , một nho sĩ trung niên thân mặc bạch y đem một miếng thịt lừa muối ném vào trong miệng, nhìn dáng vẻ thì hẳn là vị Tạ tiên sinh mà tiểu nhị kia nói đến, “Gia hỏa này khẩu khí rất lớn a.”

Tô Bạch Y cúi người xuống, thấp giọng nói: “Sư phụ, đêm đó sau khi từ Dạ Lan thành rời đi ta cứ cảm thấy có người theo dõi ta. Ta ban đầu còn nghĩ là cô nương kia, bây giờ ngẫm lại chắc là hai người kia, lúc ấy đã cảm thấy trong bóng tối còn vài người ẩn nấp, ta còn tưởng là ta đa nghi. Bọn họ cũng là vì ba trang giấy rách này mà đến à?”

“Ba trang giấy rách này bọn họ tự nhiên là muốn lấy, chẳng qua chuyến này bọn họ, hẳn là hướng tới ta. Ba trang giấy rách, không làm bọn họ động tay được.” Tạ tiên sinh cười nói, “Ngươi có biết hai người bọn họ là ai không?”

“Đoán không được.” Tô Bạch Y lắc đầu.

“Thiên hạ đệ nhất đại phái, Thượng Lâm Thiên Cung.” Tạ tiên sinh uống một ngụm rượu.

“Hả?” Tô Bạch Y há to miệng.

“Thượng Lâm Thiên Cung tọa trấn Duy Long Sơn, trong môn có ba lầu, bốn viện, hòa thượng tên Giới Không là thủ tọa Hình Luật Viện của Thượng Lâm Thiên Cung, còn người đeo mặt nạ là phó tọa Thiên Cơ Viện, Ôn Tích, bọn họ tra xét tin tức của ta mười mấy năm, cũng là đã đến lúc tìm được ta.” Tạ tiên sinh lại ném một miếng thịt vào trong miệng.

Tô Bạch Y vội vàng đứng lên, mở ngăn tủ đem ngân phiếu bên trong ném vào rương đựng sách của mình.

“Làm cái gì vậy?” Tạ tiên sinh hỏi.

Tô Bạch Y cũng không quay đầu lại: “Chạy trốn!”

“Chạy không được, nếu bọn họ đã xuất hiện ở nơi đó, vậy thì toàn bộ thôn này bây giờ chắc là đã bị Thượng Lâm Thiên Cung vây lại.” Tạ tiên sinh ngữ khí bình tĩnh.

Tô Bạch Y vỗ vỗ kiếm bên hông: “Vậy thì chỉ có thể đánh.”

“Đồ đệ a đồ đệ, ta dạy ngươi hơn mười năm, ngươi tướng mạo tuy rằng càng ngày càng tuấn tú, tiêu sái, rất có phong thái của ta năm đó, nhưng làm thế nào mà phong độ lại kém nhiều như vậy? Không phải đánh thì chính là chạy, chẳng lẽ không thể có cách nào nho nhã một chút sao?” Tạ tiên sinh thở dài.

Tô Bạch Y vội vàng khoanh chân ngồi xuống: “Cách gì?”

“Chờ.” Tạ tiên sinh lại uống một ly rượu.