Quân Hữu Vân

Chương 40: Đổ Cục



“Công tử……” Nại Lạc nhẹ giọng kêu, trong giọng nói mang theo vài phần ý xin lỗi. Người từ căn phòng trên lầu hai nhảy xuống, đứng bên cạnh nàng đúng là Mộc gia thất công tử Mộc Niên Hoa, toàn bộ sòng bạc nháy mắt trở nên vô cùng an tĩnh, Mộc gia công tử tự mình lên sân khấu, là dáng vẻ như thế nào, bên này chẳng qua là đánh cược mấy lượng bạc, dựa vào cái gì lại có thể gọi được hắn tới?

“Vẫn là còn quá nhỏ.” Mộc Niên Hoa xoa đầu Nại Lạc, trong giọng nói có thêm vài phần cưng chiều, “Không muốn thua a.”

Nại Lạc cắn chặt răng, bàn tay đặt trên hộp xúc xắc rốt cuộc hơi nâng lên.

“Thôi.” Bàn tay Mộc Niên Hoa bỗng nhiên ép xuống, đem kia hộp xúc xắc và cả ba viên xúc xắc bên trong ép dập nát, sau đó lại rất tự nhiên mà phất phất tay, dùng ngữ khí đạm mạc nói, “Không cẩn thận dùng sức hơi quá, xem ra hộp xúc xắc trên thuyền quá giòn, đổi lại một bộ mới đi.”

Tô Bạch Y cười cười, cũng không tức giận: “Không nghĩ tới đường đường là Mộc gia lại chơi xấu như vậy?”

“Tự nhiên là không.” Mộc Niên Hoa đem một viên châu trong lòng ngực ra đặt ở trên bàn.

“Dạ minh châu!” Trong sòng bạc có người hô.

“Viên châu này tên là Ôn Đoạt, là lễ vật mà Mộc mỗ nhận được năm sinh nhật mười sáu tuổi. Vốn là muốn cho tiểu nương tử của ngươi, nhưng các ngươi lại đem trả về. Viên châu này có giá trị ba rương vàng ròng, ngươi muốn cuợc hay không?” Mộc Niên Hoa hỏi.

“Lúc này, lại cược với ai?” Tô Bạch Y hỏi.

Mộc Niên Hoa rung lên hai tay áo: “Ta.”

“Công tử!” Nại Lạc vội la lên.

“Ý ta đã quyết.” Mộc Niên Hoa ý nói Nại Lạc không cần nhiều lời.

Lời này vừa nói ra, toàn bộ người trong sòng bạc đều vây quanh lại đây, ngay cả những phòng vốn đóng chặt, đánh những ván cược kếch xù cũng đều nhộn nhịp mở cửa, một nam tử trung niên ăn mặc như một phú ông từ trong đó đi ra, chỉ đi ba bước đã xuyên qua đám người, đi tới bên cạnh Tô Bạch Y.

“Hà tiên sinh?” Mộc Niên Hoa hơi nhướng mày.

“Đã nói Mộc gia các ngươi chỉ có lão Thất không làm việc đàng hoàng, làm ăn buôn bán không được, đánh bạc, uống rượu, ngắm hoa lại là đệ nhất cả tộc, ta muốn xem một chút.” Phú gia vỗ vỗ vai Tô Bạch Y, “Người trẻ tuổi, nếu ngươi không cược, vậy thì để ta tới.”

“Đương nhiên cuợc.” Tô Bạch Y tay phải đột nhiên vỗ mạnh lên chiếu bạc, “Nếu ta thua, vậy viên châu này ta lấy!”

Toàn cục ồ lên.

“Chẳng lẽ là điên rồi à?”

“Thua mà còn muốn viên châu này, vậy thắng có phải Kim Phong Hào này sẽ về tay ngươi không?”

“Ván cược có lợi như vậy, ta cũng muốn đánh!”

Nhưng Mộc Niên Hoa thần sắc lại không đổi, tựa hồ nghe thấy lời Tô Bạch Y nói cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ gật gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy nếu ngươi thắng thì sao?”

“Ngươi phải bảo đảm ta và sư…… nương tử ta, chuyến này được bình an.” Tô Bạch Y trầm giọng nói.

“Ngươi đã lên Kim Phong Hào, thì chính là khách của Mộc gia ta, đặc biệt ngươi bây giờ còn là khách của phòng chữ Thiên, bảo đảm an toàn cho ngươi vốn chính là việc đúng lẽ thường.” Mộc Niên Hoa lắc lắc đầu, “Chuyện này, căn bản không cần đánh cuợc, đổi điều kiện đi.”

“Ta nói bảo đảm bình an chính là thực sự bình an.” Tô Bạch Y tăng thêm ngữ khí.

“Xin lắng tai nghe.” Mộc Niên Hoa buông tay nói.

“Chính là chỉ cần Kim Phong Hào này còn chưa cập bờ, vậy thì trừ khi Mộc Niên Hoa ngươi đã chết, nếu không bất luận kẻ nào cũng không thể làm hại đến ta và nương tử ta!” Tô Bạch Y tay nhẹ nhàng gõ gõ bàn, “Thứ ta muốn là loại bình an này, công tử có còn muốn đánh cuợc?”

Trừ khi ngươi chết, bằng không ta nhất định phải sống.

Ở trên chiếc thuyền này, mạng của người nào còn đáng giá hơn so với Mộc gia thất công tử?

Cho dù là Nại Lạc lúc này trong ánh mắt cũng toát ra vài phần tức giận, như vậy những hộ vệ gác ở bốn phía trong sòng bạc càng là tay đã ấn ở trên chuôi đao, ngo ngoe rục rịch muốn động, lúc này chỉ cần Mộc Niên Hoa ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ không chút do dự đem gia hỏa vô lễ này ném xuống sông.

“Ngay từ đầu ta cảm thấy ngươi rất khờ, giống như là tên tiểu tử ngốc trước nay chưa từng đi xa nhà, bây giờ lại cảm thấy ngươi rất khôn, giống như là đã trải qua cửa ải sinh tử khó khăn.” Mộc Niên Hoa lắc đầu cười nói, “Là chọc phải địch nhân khó lường nào, lại muốn đánh ván cược tru tâm này với ta.”

Tô Bạch Y cũng cười: “Ngươi nói đều rất đúng, ta trước nay chưa từng đi quá xa nhà, nhưng cũng lại đã trải qua không ít lần sinh tử.”

“Được, ta đồng ý.” Mộc Niên Hoa không cho những người bên cạnh có cơ hội ngăn cản mình, một tay cầm lấy hộp xúc xắc trên bàn, “Đổ cục đã thành, sinh tử hữu mệnh ——”

“Phú quý tại thiên!” Tô Bạch Y nhìn chằm chằm hộp xúc xắc trong tay Mộc Niên Hoa.

“Đích thực rất thú vị, thú vị hơn nhiều so với các ca ca của ngươi.” Phú gia đứng ở bên cạnh Tô Bạch Y đôi mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm hộp xúc xắc kia, trong ánh mắt mang theo ý mong chờ cùng vài phần tò mò.

Giữa sân lặng ngắt như tờ.

Tựa hồ chỉ có thể nghe được tiếng xúc xắc trong hộp va chạm với nhau.

Một lần,

Hai lần,

Ba lần.

Sau ba lần, âm thanh xúc xắc chạm nhau đã không còn xuất hiện.

Tô Bạch Y vành tai hơi hơi động, nỗ lực đem năng lực nghe gió đoán vị trí vận đến cực hạn.

Nhưng vẫn như vậy, một chút thanh âm cũng không có!

Mộc Niên Hoa cười, đảo loạn hộp xúc xắc trong tay, trên dưới chập chùng, động tác cực lớn, rất nhiều lần hắn thậm chí đem hộp xúc xắc trực tiếp ném lên không trung, ba viên xúc xắc kia hiện rõ trước mặt mọi người, đúng là đang xoay nhanh vô cùng, ngay sau đó hắn lại đem hộp xúc xắc kéo xuống, đảo loạn trái phải, giọng nói có chút đắc ý: “Cho dù là Đường Môn, Đường lão thái gia tự mình đến nơi đây, cũng không nghe ra được điểm số trong đó.”

“Cược kỹ này của ngươi là học từ ai?” Phú gia hỏi.

“Hiên Viên Vô Thường a.” Mộc Niên Hoa nói ra tên Đổ Thần một cách rất đương nhiên.

“Đúng thực là như thế.” Phú gia gật gật đầu, “Ván cược này ta cũng đánh không được, tiểu tử, ngươi nhận thua đi.”

Tô Bạch Y nhún vai: “Nhưng ta không muốn viên châu này.”

“Ngươi vốn tiền thuyền cũng trả không nổi, viên châu này bán đi có thể đổi không ít tiền, đời này ăn uống vô ưu cũng không thành vấn đề, vì sao lại không cần?” Mộc Niên Hoa hỏi ngược lại.

Tô Bạch Y bĩu môi: “Ngươi muốn đem viên châu này đẩy đi như vậy, vậy thì người có được nó, nhất định sẽ có rất nhiều mặt phiền toái khác.”

“Cũng không phải phiền toái gì, có lẽ sẽ có được một nữ tử rất đẹp, rất đẹp, rất đẹp.” Mộc Niên Hoa than nhẹ một tiếng, “Đáng tiếc, ta không có được, cũng không xứng có được.”

“Thì ra viên châu này chính là Diệp gia năm đó đưa tới……” Phú gia thấp giọng nói.

“Được!” Mộc Niên Hoa một tay đem hộp xúc xắc đập lên trên bàn, “Tô công tử, mời đặt đi.”

Tô Bạch Y nhìn hộp xúc xắc, ngừng thở, nheo nheo mắt, trầm ngâm hồi lâu không nói gì, đám người xung quanh cũng không dám thúc giục hắn, bởi vì Mộc Niên Hoa cũng rất kiên nhẫn đứng đó chờ hắn, thậm chí trong ánh mắt còn có vài phần mong chờ, chỉ có phú gia kia là cười lạnh, hắn đã nhìn thấu lúc này Tô Bạch Y chỉ đang cố làm ra vẻ huyền bí, chuyện nghe điểm số này, từ lúc hộp xúc xắc đặt xuống hẳn là đã kết thúc, sau đó bất luận suy nghĩ cái gì cũng đều là dư thừa.

“Ta đặt đại!” Tô Bạch Y trịnh trọng nói.

“Được.” Mộc Niên Hoa nhấc hộp xúc xắc lên.