Quân Hữu Vân

Chương 43: Cố Sự



Môn hạ đệ tử của Thiên Môn Thánh Tông phần lớn đến từ nơi vân hoang, không hiểu lẽ đời của Trung Nguyên, vì tiếp giáp Đại Trạch Phủ nên nhiều lần sinh ra xung đột. Có một lần bởi vì tranh đoạt một con Dạ Lương bảo mã, các đệ tử của Thiên Thủy Sơn Trang ăn thiệt thòi với đệ tử của Thiên Môn Thánh Tông, trang chủ Mạnh Trạch Hy tự mình cầm đao tiến đến khiêu chiến, lại bị đại tông chủ Nam Cung Vân Hỏa một kiếm đánh đứt gân tay.

Đến lúc này, danh hào của Thiên Môn Thánh Tông mới chính thức truyền rộng trên giang hồ.

Nhưng trừ việc Nam Cung Vân Hỏa một kiếm thắng trang chủ Thiên Thủy Sơn Trang có vài phần cảm giác là truyền thuyết giang hồ, thì những lời đồn khác đều không có thiện ý, nghe nói các đệ tử chân truyền của Thiên Môn Thánh Tông đều thích giết người, dã man vô lễ, cả tông môn từ trên xuống dưới đều tu luyện một môn tà thuật, tự xưng là tu luyện thuật này có thể đắc đạo thành tiên, môn tà thuật này có thể làm người không biết gì về võ học chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi có thể có được võ lực trên cả Phù Diêu cảnh, cũng có thể làm người ta nháy mắt bộc phát ra võ lực vượt xa võ lực của bản thân, nhưng lại có phản phệ cực lớn, người tu tập loại võ công này vừa đủ hai năm, sẽ vì gân mạch bị hao tổn mà không có cách nào vận công nữa, uổng một thân nội lực, cuối cùng bị trở thành võ phôi. Cái gọi là võ phôi, chính là được chuẩn bị cho Nam Cung Vân Hỏa, Nam Cung Vân Hỏa chính là do hấp thụ công lực của những võ phôi đó, mới có thể có được võ lực mạnh như vậy.

Phương pháp tu luyện như vậy đã vi phạm đạo lý làm người, tự nhiên sẽ bị chính đạo khinh thường, nếu Thiên Môn Thánh Tông vẫn chỉ hoạt động ở nơi vân hoang, vậy thì cũng không liên quan đến việc của võ lâm Trung Nguyên, nhưng nếu bọn họ đã vượt qua giới hạn của Vân Mộng Đại Trạch phủ, ảnh hưởng tới Đại Trạch Phủ, như vậy thì lại khác. Đại Trạch Phủ tam đại phái truyền thư cho Thượng Lâm Thiên Cung, hy vọng Thượng Lâm Thiên Cung có thể can thiệp. Thượng Lâm Thiên Cung rất nhanh đã đáp lại, mà còn đáp lại một cách vô cùng thành ý.

Thượng Lâm Thiên Cung đại cung chủ Tô Hàn, cùng với lâu chủ Vụ Vũ Lâu Tạ Khán Hoa tự mình nam hạ.

Chuyện sau này thì trên giang hồ có rất ít người biết, lúc ấy lưu truyền một lời đồn là hai người Tô Hàn và Tạ Khán Hoa một đường giết xuyên vào Thiên Môn Thánh Tông, cuối cùng một kiếm chém xuống đầu của Nam Cung Vân Hỏa, nhưng thực tế, Tô Hàn cùng với Tạ Khán Hoa lễ phép vô cùng, tới cửa bái phỏng Thiên Môn Thánh Tông, còn ở nơi đó gần nửa tháng, nửa tháng sau bọn họ rời đi, hơn nữa còn nói với Đại Trạch Phủ, về phần tà thuật chỉ là đồn đại không hề có căn cứ, về sau không thể đồn đại lung tung. Mà Thiên Môn Thánh Tông cũng hứa về sau sẽ quản lý chặt môn hạ đệ tử, không để sảy ra xung đột với Đại Trạch Phủ, đồng thời Đại Trạch Phủ cũng không thể tự tiện đi khiêu khích bọn họ. Thương thế của Mạnh Trạch Hy được Y Thánh tốt nhất mời từ Thiên Cơ Viện đến trị liệu, Thiên Môn Thánh Tông cũng đưa tới thảo dược trân quý của bọn họ.

Chuyện này như vậy cũng coi như kết thúc.

Nghe đến đó, Tô Bạch Y cười lạnh: “Làm sao lại kết thúc như vậy được.”

“Đúng là không phải cứ như vậy mà kết thúc. Thiên Môn Thánh Tông có phải Ma giáo hay không, không quan trọng, luyện hay không luyện tà thuật cũng không quan trọng, tính cách của các môn hạ đệ tử là kiêu căng hay là hiền dịu, tất cả những thứ này đều không quan trọng. Quan trọng là bọn họ đã trở thành một thế hệ bá chủ mới của vùng vân hoang, đã uy hiếp tới Đại Trạch Phủ. Cho nên Đại Trạch Phủ đối với cách làm của Thượng Lâm Thiên Cung rất bất mãn, nhưng bọn họ đích thực cũng không dám nói gì, cho nên tất cả những việc này cũng coi như là đã qua. Cho đến……” ánh mắt Nam Cung Tịch Nhi có chút ảm đạm, “Trận Chiến Thiên Môn ấy.”

“Chiến Thiên Môn.” Tô Bạch Y lặp lại ba chữ này, ba chữ này có ý nghĩa cực lớn trên giang hồ.

“Thiên Môn Thánh Tông phát động chinh phạt với võ lâm Trung Nguyên, mênh mông cuồn cuộn xâm nhập Đại Trạch Phủ. Thượng Lâm Thiên Cung triệu tập các đại phái kết thành Duy Long Chi Minh, quyết chiến với Thiên Môn Thánh Tông bên bờ Nam Hải. Đây là một trận chiến có kết cục còn thảm hơn so với trận chiến của Vô Cực Kiếm Tông và Anh Hùng Trủng lúc trước, đại cung chủ Thượng Lâm Thiên Cung - Tô Hàn, nhị cung chủ Tô Điểm Mặc, lâu chủ Vụ Vũ Lâu – Tạ Khán Hoa, tất cả thủ tọa của tứ viện, cùng với Đại Trạch Phủ, tứ đại gia, Tức Mặc Kiếm Thành, phần lớn tinh nhuệ các phái đều bỏ mình trong trận Thiên Môn chi chiến này, kết quả là đổi lấy toàn bộ Thiên Môn Thánh Tông bị huỷ diệt.” Nam Cung Tịch Nhi hít sâu một hơi, “Đây là truyền thuyết trên giang hồ, về trận Chiến Thiên Môn này, chi tiết trong đó không có mấy người biết, số lượng người sống sót qua sự kiện này của các đại môn phái giang hồ không nhiều lắm, nhưng về sau đều giữ kín như bưng đoạn chuyện cũ này. Có lẽ bởi vì các đại phái đều đã chịu thương tổn nặng nề, ngược lại đã duy trì hơn mười năm hoà bình cho cả giang hồ.”

“Đây là chuyện xưa được truyền tụng trên giang hồ, vậy chuyện theo hiểu biết của sư tỷ đâu?” Tô Bạch Y hỏi.

“Chuyện xưa mà ta biết chính là, trong lần Tô Hàn và Tạ Khán Hoa bái phỏng Thiên Môn Thánh Tông gần nửa tháng kia, có một nam tử đã yêu một nữ tử.” Nam Cung Tịch Nhi sâu kín nói.

“Là sư phụ yêu Thiên Môn Thánh Tông……” Tô Bạch Y chậm rãi nói.

“Tạ Khán Hoa ở nơi đó đã gặp một nữ tử dung nhan tuyệt sắc, hai người rất nhanh đã yêu nhau, nữ tử này chính là muội muội của Nam Cung Vân Hỏa, tên Nam Cung Vũ Văn. Sau khi Tạ Khán Hoa cùng Tô Hàn rời đi, trở lại Duy Long Sơn, bởi vì Tạ Khán Hoa còn có một đoạn chuyện cũ cần phải chấm dứt ở nơi đó. Bọn họ nói, ba tháng sau, sẽ trở lại thành hôn. Nhưng lần tương ngộ sau đó.” Khóe mắt Nam Cung Tịch Nhi hơi có chút ươn ướt, “Lại là ở bên bờ Nam Hải.”

“Sư tỷ.” Tô Bạch Y than nhẹ một tiếng.

“Ta là con gái của Tạ Khán Hoa và Nam Cung Vũ Văn, lúc ta sinh ra chỉ biết phụ thân đã chết, ít nhất ở trong mắt mọi người, hắn đã chết, cho đến lúc ngươi xuất hiện. Năm đó Nam Cung Vân Hỏa dẫn Thiên Môn Thánh Tông lên phía bắc, là bởi vì mẫu thân ta đã có thai, cho nên hắn cũng không đưa nàng cùng đi, mà mục đích chuyến đi này cũng là đi gặp Thượng Lâm Thiên Cung trao đổi một chút việc, cũng không phải cái gọi là đông chinh. Chờ đến lúc tin tức Chiến Thiên Môn truyền tới vân hoang, mẫu thân rốt cuộc vẫn không thể ngồi yên, mang theo những đệ tử còn lại trong tông môn, ngày đêm không nghỉ chạy tới bên bờ Nam Hải, đáng tiếc……” Thần sắc Nam Cung Tịch Nhi trở nên trịnh trọng, “Cho nên ta nhất định phải gặp Tạ Khán Hoa, nhất định phải hỏi hắn, nếu còn sống vì sao lại không tới tìm chúng ta! Cùng với trận Chiến Thiên Môn năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Tô Bạch Y gật gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

“Được, cho nên kế tiếp đến phiên ngươi nói cho ta chuyện mà ngươi biết.” Nam Cung Tịch Nhi hỏi, “Môn tà thuật năm đó, chính là thứ mà hiện tại được bọn họ gọi là 《 Tiên Nhân Thư 》.”

“Ta từ nhỏ đi theo dưỡng phụ dưỡng mẫu ta lớn lên, bọn họ nói, ta là do bọn họ nhặt được từ bờ sông, ta cũng luôn tin là như vậy. Cho đến có một ngày, một đám sát thủ bỗng nhiên tìm tới cửa, mà dưỡng phụ dưỡng mẫu ta chỉ là nông dân buôn bán bình thường thế nhưng lúc đó lại trở thành cao nhân võ nghệ phi phàm, đối mặt với nhiều sát thủ vây công như vậy vẫn giết mở ra một con đường máu. Nhưng mà đám sát thủ kia thật sự quá nhiều, cuối cùng dưỡng phụ bị giết, dưỡng mẫu mang theo ta chạy trốn, nhưng trên đường đào vong có từng đợt, từng đợt sát thủ cuồn cuộn không ngừng vọt tới, cuối cùng nàng ở lại một mình đối phó với những người đó, bảo ta chạy trước. Nhưng ta năm đó mới có mấy tuổi, chạy không được bao xa, đã bị vài sát thủ đuổi theo. Lúc ta sắp bị giết.” Tô Bạch Y dừng một chút, tiếp tục nói, “Ta gặp được sư phụ.”