Phía trên boong tàu, chỉ có mấy gã thuyền viên ở đó bận rộn đi tới đi lui, thi thoảng có thể thấy một vài đôi nam nữ trẻ tuổi đứng ở nơi đó tán gẫu, ngắm cảnh, nhưng thường thường không đứng đó được lâu vì chịu không nổi gió sông thổi quét lại lui trở về bên trong khoang thuyền, chỉ có một người vẫn luôn đứng ở đó, nhìn về phương xa không nhúc nhích, nhìn qua giống như là một pho tượng điêu khắc thành.
Cách đó không xa, có không ít người đứng đó, thủ vệ cho vị công tử trẻ tuổi này. Vị công tử này đại đa số thời gian đều hoạt bát nhiều lời, trong các vị công tử của Mộc gia tuy rằng vị thất công tử này có vẻ bất cần đời nhất, nhưng trong lòng hạ nhân của Mộc gia, hắn là vị công tử tốt nhất, ôn nhu nhất thiên hạ. Chỉ là vị công tử này tuy đối xử với hạ nhân rất tốt, mỗi ngày đều cười tít mắt, nhưng đôi khi cũng sẽ giống như bây giờ, không nói một lời, ngây ngốc nhìn về phương xa, bọn họ lúc này cũng rất biết điều, đứng ở xa, không quấy rầy, bởi vì lúc này nhất định là công tử đang suy nghĩ một việc gì đó cực kỳ nghiêm túc.
Một thiếu niên áo trắng lúc này bỗng vọt qua bên cạnh bọn họ, đi vài bước liền tới cạnh boong thuyền, vỗ một cái vào vai vị công tử kia: “Ngươi đang suy nghĩ gì thế?”
Đám hạ nhân kia đều lắp bắp kinh hãi, có mấy người thậm chí đã định xông lên đem gia hỏa không biết phân biệt tốt xấu này đánh một trận, nhưng Mộc Niên Hoa quay đầu, lại chỉ cười: “Là ngươi a, làm sao lại không ở trong phòng đợi?”
Tô Bạch Y xấu hổ cười: “Sư…… nương tử ta bảo ta ra ngoài mua cho nàng chút đồ ăn.”
“Thôi đi, nàng căn bản không phải nương tử của ngươi, chỉ đơn giản là sư tỷ của ngươi thôi, ngươi muốn mua đồ ăn thì chạy lên boong tàu làm gì, đừng diễn nữa.” Mộc Niên Hoa cười trào phúng nói.
“Ngươi làm sao biết được?” Tô Bạch Y hỏi.
“Nếu đã có nương tử xinh đẹp như vậy, ai còn chạy lên boong tàu làm gì.” Mộc Niên Hoa nhún vai.
Tô Bạch Y khó hiểu: “Lời này có ý gì?”
“Ngươi còn nhỏ.” Mộc Niên Hoa sâu kín nói, khóe miệng hơi giương lên.
“Được. Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi đang ở đây nghĩ cái gì?” Tô Bạch Y quay đầu, cũng nhìn về phía trước, trên mặt sông sóng nước lóng lánh, đúng là rất đẹp, nhưng cũng không đáng để đứng nhìn lâu như vậy.
“Phụ thân ta nói, hắn thời trẻ ra biển, gặp phải đại sự gì, sẽ đứng trước boong tàu nhìn biển, cảm thấy trời cao biển rộng, vạn sự vạn vật dưới phong cảnh như vậy nhỏ bé đến cỡ nào, như thế tâm cảnh sẽ thoáng đạt hơn, những việc phiền não đó cũng sẽ trở nên không còn phiền não như vậy nữa. Ta muốn học theo phụ thân ta.” Mộc Niên Hoa nói.
“Nhìn ra được gì rồi?” Tô Bạch Y hỏi.
“Chỉ cảm thấy sông rộng mây thấp, mưa gió sắp đến, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.” Mộc Niên Hoa giơ cho Tô Bạch Y xem bàn tay mình, có chút hơi run, “Ta nghĩ, có lẽ ta không bằng phụ thân ta……”
Tô Bạch Y sửng sốt, sau đó thở dài: “Là vì chuyện của ta sao?”
“Thực ra ta sống hơn hai mươi năm nay, chưa từng sợ chuyện gì, ta vẫn luôn cho rằng đó là vì lá gan ta lớn, bây giờ ta mới hiểu ra là vì Mộc gia lớn, lúc này Mộc gia không che chở được, ta liền sợ hãi.” Mộc Niên Hoa một lần nữa đem tay đặt lên lan can, “Ngươi sao lại chọc phải Thượng Lâm Thiên Cung.”
“Việc này nói ra rất dài.” Tô Bạch Y sâu kín nói.
“Không tiện nói thì đừng nói.” Mộc Niên Hoa ngẩng đầu nhìn trời, “Hình như trời thật sự sắp mưa.”
Hai người cứ như vậy trầm mặc nhìn mặt sông, qua thời gian một nén nhang.
“Bây giờ nhìn ra cái gì rồi?” Tô Bạch Y rốt cuộc hỏi.
Mộc Niên Hoa cúi thấp đầu: “Vẫn rất sợ hãi.”
Hai người nhìn nhau cười, lại quay đầu ra.
Lại qua hồi lâu, Tô Bạch Y rốt cuộc thấp giọng thở dài: “Nếu không được thì bỏ đi.”
“Một câu bỏ đi này của ngươi nói ra, thì tính mạng ngươi và sư tỷ ngươi sẽ không còn.” Giọng nói Mộc Niên Hoa bỗng nhiên trở nên rất bình tĩnh, không nghe ra hỷ nộ.
“Ta vốn cảm thấy mạng mình rất lớn, khi còn nhỏ bị mấy chục sát thủ đuổi giết vẫn còn sống, một lâu chủ, một thủ tọa, một phó tọa của Thượng Lâm Thiên Cung tới ta cũng vẫn sống. Chỉ là những người bên cạnh ta mạng lại không lớn như vậy, dưỡng phụ, dưỡng mẫu bị giết, sư phụ cũng bị bắt.” Tô Bạch Y chậm rãi nói.
“Ta sợ, bởi rất có khả năng vì thực hiện lời hứa này, mà con Kim Phong Hào này sẽ bị hủy ở nơi đây, ta sẽ chết, các ngươi sẽ chết, tất cả mọi người của Mộc gia trên con Kim Phong Hào này sẽ chết, hơn nữa vì vậy sẽ liên lụy đến Mộc gia, dẫn tới toàn bộ Mộc gia bị hủy.” Mộc Niên Hoa dùng tay nhẹ nhàng chụp lan can, sau đó tăng thêm ngữ khí, “Nhưng nếu cứ như vậy mà từ bỏ, vậy thì ta cũng chỉ có thể dừng chân ở nơi này, về sau cũng không vực dậy nổi toàn bộ Mộc gia.”
Tô Bạch Y hơi nheo nheo mắt, không nói gì.
“Khi phụ thân ta còn trẻ, gia đạo Mộc gia sa sút, một tay hắn đưa Mộc gia trở lại đỉnh cao, chẳng lẽ trong quá trình này hắn không hề trải qua lựa chọn sinh tử, chẳng lẽ không có cửa ải nào chỉ cần đi sai một bước thì toàn bộ gia tộc sẽ bị huỷ diệt sao? Khả năng là có. Vậy phụ thân dám đi, lại còn đi rất đúng, ta cũng có thể. Có lẽ ngươi thật sự là một vương tử lánh đời gì đó, hoặc công chúa phò mã, ta cứu ngươi, về sau ngươi báo đáp lại, Mộc gia càng thêm vững mạnh thì sao.” Mộc Niên Hoa cười cười nhìn về phía Tô Bạch Y, “Có thể như vậy chứ?”
Tô Bạch Y suy nghĩ, nghiêm trang nói: “Ta có thể là con trai của Tô Hàn.”
Mộc Niên Hoa cả kinh, sau đó vươn một ngón tay gõ trán Tô Bạch Y: “Khoác lác như vậy thì hơi quá.”
Tô Bạch Y lui về sau một bước: “Nếu ngươi nói ta là phò mã, sao lại không đáng giá bằng con trai của Tô Hàn?”
“Ngươi đến hai chữ Tô Hàn đáng giá bao nhiêu cũng không biết, còn cố khoác lác cái gì? Mộc gia chúng ta sở dĩ được như bây giờ, là vì phụ thân năm đó cũng chọn Tô Hàn. Không cho phép ngươi nói những lời này, gió trên boong tàu lạnh rồi, đi thôi.” Mộc Niên Hoa xoay người.
“Nghĩ kỹ rồi?” Tô Bạch Y hỏi.
“Bỗng nhiên nghĩ thông rồi, lời vừa rồi chính là những điều ta vừa nghĩ ra.” Mộc Niên Hoa đi về phía trước, “Đi uống ly rượu không? Ta cảm thấy tiểu tử ngươi rất thú vị, có thể kết giao bằng hữu.”
“Uống rượu thì chưa cần, ta muốn hỏi mượn Mộc huynh một chỗ.” Tô Bạch Y bỗng nhiên nói.
Mộc Niên Hoa dừng bước: “Chỗ nào?”
“Có nơi nào thích hợp luyện kiếm không?” Tô Bạch Y thành khẩn hỏi.
Mộc Niên Hoa chỉ cảm thấy tiểu huynh đệ này càng lúc càng thú vị: “Bây giờ mới luyện kiếm, có phải hơi muộn rồi không?”
“Không muộn không muộn, kiếm pháp này của ta vốn là càng luyện muộn lại càng tốt.” Tô Bạch Y vỗ vỗ trường kiếm bên hông, “Nhưng mà kiếm pháp này của ta, uy lực rất lớn, luyện ở trong phòng, sợ là sẽ đánh xuyên cả thuyền mất.”
“Có nơi luyện kiếm, đi theo ta.” Mộc Niên Hoa tiếp tục đi về phía trước, “Tô Bạch Y, trừ những lời ta mới nói vừa rồi, còn có một lý do khiến ta cần phải giúp các ngươi, có biết là gì không?”
“Chẳng lẽ là vì chúng ta hợp ý? Cảm thấy ta vừa gặp mà như đã quen thân, không giúp không được?”
“Không, là bởi vì sư tỷ ngươi thật sự rất xinh đẹp, đẹp nhất trong các nữ tử ta thấy trên thiên hạ.”
“Cút.”