Quan Khí​

Chương 1151: Sát khí trong quan khí



Bữa cơm hôm nay thực sự là đặc biệt, hai ủy viên bộ chính trị, một con dâu tổng bí thư Lâm, một con gái của Ủy viên trưởng Ủy ban Thường vụ Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc, lại còn có bí thư tỉnh ủy và chủ tịch một tỉnh nữa. Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh cũng phải thầm than bữa cơm này quá cao cấp, nói thật, Vương Trạch Vinh chưa từng ăn cơm với nhân vật cao cấp như vậy ở bên ngoài, đương nhiên thân thích thì không tính vào.

Các thứ trên bàn nhanh chóng dọn xong, tất cả mọi người ngồi trong phòng không nhúc nhích, Lý Kiền Ý tới thì nói gì cũng phải nghênh đón một chút. Chẳng qua không có ai đứng dậy.

Vừa rồi khi Chu Thế Khánh đến thì đoán rằng là cố ý xuất hiện như vậy cho nên không có ai đi nghênh đón. Giờ thì khác, Lý Kiền Ý tới là việc mọi người đều biết, nếu không nghênh đón thì không thể nào nói nổi.

Việc này cũng dễ hiểu, khi mọi người đến đây đều bí ẩn, người bình thường cũng không biết bọn họ đến chỗ này. Nếu như chạy ra nghênh đón mà để cho người nào đó trông thấy thì lại thành chuyện lớn rồi, ngồi ở đây cũng là một loại nghênh đón. Tuy nói mọi người không đi nhưng đều phái thư ký của mình ra ngoài nên cũng coi như là dẫn đường.

- Thôi vậy, cứ như vậy đi!

Chu Thế Khánh nói. Cũng biết hắn nói về chuyện nghênh đón nên mọi người cũng không hề có ý kiến bất đồng. Một lúc sau, Lý Kiền Ý từ ngoài bước vào trong tiếng cười vang.

Vừa vào cửa, Lý Kiền Ý liền cười nói với Chu Thế Khánh:

- Lão Chu, cuối cùng cũng đến ăn nhờ lão một bữa cơm, thật không dễ dàng gì!

Câu nói vui đùa này khiến mọi người đều vui lên, Chu Thế Khánh cũng cười ha hả nói:

- Lão Lý đến đây, mau ngồi xuống, khoan hãy nói, bữa cơm hôm nay không phải tôi trả tiền mà là do đồng chí Tiền Minh Phú đó!

- Ha ha, xem ra các đồng chí ở Nam Điền rất nhiệt tình, vậy thì phải ăn chùa tỉnh Nam Điền một bữa cơm mới được!

Lý Kiền Ý cũng không có nhìn về phía Tiền Minh Phú mà đưa tay về phía Vương Trạch Vinh nói:

- Quấy rầy rồi!

- Ha ha, bí thư Lý là khách quý có mời cũng khó có cơ hội thì sao lại nói là quấy rầy chứ!

Vương Trạch Vinh cũng nói phụ họa theo, Lý Kiền Ý đem bữa cơm này là tỉnh Nam Điền mời ăn chính là có ý không nhận tình của Tiền Minh Phú.

Tư Mã Tú chau mày, đẹp mặt quá, mình bỏ tiền ra mà người ta cũng không thèm lĩnh! Trong lòng bất mãn định nói chuyện thì lại thấy Chu Thế Khánh trừng mắt nên Tư Mã Tú lại ngậm miệng lại.

Chu Thế Khánh là nhân vật đầu lĩnh của thế hệ con cháu danh gia vọng tộc, Tư Mã Tú rất sợ hắn, lần này hắn có thể nể mặt mình tới giúp Tiền Minh Phú đã không dễ dàng gì rồi. Tiền Minh Phú cũng là người có xuất thân tầm thường, Chu Thế Khánh có thể đến trợ giúp Tiền Minh Phú thì đã quá nể mặt rồi.

Nói thật, hiện giờ Chu Thế Khánh rất coi thường Tiền Minh Phú, sở dĩ hắn đến giúp là vì nể mặt Tư Mã gia. Đối với loại người không có uy hiếp lớn với mình này thì Chu Thế Khánh chỉ muốn đem thế lực tới Nam Điền tung hoành mà thôi. Đương nhiên hắn cũng tính toán cả rồi, mượn việc này để thử sức với lực lượng sau lưng Vương Trạch Vinh để xem hơn thua ra sao.

- Trạch Vinh à, mọi chuyện đã tốt hết rồi, khi nào thì trở về?

Lý Kiền Ý vẫn bắt tay Vương Trạch Vinh mà hỏi đầy quan tâm.

Tình huống lần này giống hệt như lúc nãy, vừa rồi Chu Thế Khánh mượn việc thân thiết với Tiền Minh Phú cố ý coi khinh Vương Trạch Vinh, giờ thì Lý Kiền Ý lại dùng đúng chiêu thức này đáp lại Tiền Minh Phú.

- Vâng, hôm nay vừa mới làm xong việc nên tới đơn vị của Uông Kiều hỏi một số chính sách, thế rồi cùng đi ăn cơm.

Lúc này Lý Kiền Ý như mới thấy Uông Kiều, mỉm cười chìa tay ra bắt nói:

- Phó chánh văn phòng Uông cũng ở đây à!

Hiện giờ Vương Trạch Vinh mới nhớ ra Uông Kiều là phó chánh văn phòng, bình thường mình không nhớ tới chức vụ của nàng.

- Mời lãnh đạo ngồi.

Uông Kiều mỉm cười nói.

Sau một phen nhún nhường, Lý Kiền Ý ngồi ở ghế chủ vị, Chu Thế Khánh ngồi ở bên trái hắn, Vương Trạch Vinh thì ngồi bên phải, tiếp đó là hai người phụ nữ, Tiền Minh Phú không ngờ lại ngồi ở cuối cùng.

- Ha ha, lần này thành phố Sơn Thành chúng tôi đã hội đàm với đồng chí Tiền Minh Phú, song phương tiến hành hợp tác về các phương diện.

Chu Thế Khánh nói với Lý Kiền Ý.

Vương Trạch Vinh ngồi chăm chú quan sát quan khí của hai ủy viên bộ chính trị.

Toàn bộ quan khí của hai người đều là màu tím, chẳng qua số quan khí màu tím này đều đã trở thành một cái ô lớn rồi.

Một điều khá thú vị là hai "cái ô" của hai người lại không cùng màu, cái ô của Lý Kiền Ý thì mang theo sắc cam, giống như mặt trời chiếu tỏa bốn phương, cực kỳ chói mắt. Còn cái ô của Chu Thế Khánh thì mang theo sắc vàng, điều này làm cho Vương Trạch Vinh nhớ tới màu của đất. Tuy rằng màu sắc khác nhau nhưng quan khí của hai người đều tỏa ra sức uy hiếp.

Từ sau khi hai người bắt đầu đối thoại thì Vương Trạch Vinh phát hiện tuy rằng trụ chính của quan khí hai người không động nhưng phần ô thì đang không ngừng công kích lẫn nhau.

Hai cái ô khổng lồ không ngừng chuyển động trong gian phòng, giống như là đang bơi vậy, theo đó rất nhiều tia quan khí nhỏ liên tục bay vụt ra.

Nhìn lại sang Uông Kiều thì quan khí của nàng đã sớm rút vào trong cơ thể, bất kể là bên ngoài bay nhảy như nào thì quan khí của nàng cũng không bị ảnh hưởng gì. Đương nhiên tình hình này cũng khiến cho người ta phải suy ngẫm một chút, bất kể là Uông Kiều hay là Tư Mã Tú thì quan khí của bọn họ đều không bị quan khí phát tán từ cuộc va chạm của hai người Lý Kiền Ý tấn công.

Tới khi nhìn sang Tiền Minh Phú thì Vương Trạch Vinh thấy chỉ trong thời gian ngắn quan khí của Tiền Minh Phú liên tục bị quan khí màu cam của Lý Kiền Ý tấn công.

Quan khí của Lý Kiền Ý cũng không tấn công mình nhưng Vương Trạch Vinh lại cảm nhận được rõ ràng quan khí màu vàng của Chu Thế Khánh đang công kích mình. Xem ra quan khí muốn tấn công thì phải chịu ảnh hưởng của chủ nhân! Sau khi minh bạch việc này Vương Trạch Vinh lập tức co quan khí của mình về.

- Hay lắm, ủng hộ sự phát triển của Nam Điền là việc chúng ta nên làm mà, lão Chu, nếu như vậy thì sao không so sánh xem hai bên chúng ta thì bên nào ủng hộ Nam Điền lớn hơn được không?

Đây rõ ràng là muốn thách đấu với Chu Thế Khánh.

Vương Trạch Vinh vừa nghe xong liền nhìn lại quan khí của Lý Kiền Ý, đột nhiên hắn cảm nhận được từ cái ô của Lý Kiền Ý tỏa ra một sát khí rất mạnh. Đúng, chính là sát khí!

Vương Trạch Vinh có thể khẳng định đây hoàn toàn không giống với khí tức của quan khí bình thường mà có khuynh hướng phá hoại.

- Ha ha, thành phố Sơn Thành chúng tôi định tặng mỗi huyện của Nam Điền một ngôi trường tiểu học!

Chu Thế Khánh khẽ cười nói. Chu Thế Khánh vừa nói thì Vương Trạch Vinh cũng cảm nhận được sự phá hoại từ cái ô quan khí của hắn.

Khi hai luồng phá hoại gặp nhau trên không trung thì tạo thành một loại có lực sát thương rất lớn với quan khí bên trong phòng.

- Hây, mỗi huyện một ngôi trường tiểu học thì vẫn bình thường, Bắc Kinh chúng tôi cũng có thể làm được, ngoài việc này thì còn có thể phối hợp với một vài trường sư phạm ở Bắc Kinh để bồi dưỡng các giáo viên vùng núi của Nam Điền. Hi vọng giáo dục tiểu học có thể chân chính vận hành lại, không trở thành cái thùng rỗng nữa!

Lý Kiền Ý cũng khẽ cười nói.

Vừa rồi khi Chu Thế Khánh nói chuyện thì quan khí màu vàng cũng điên cuồng đánh về phía Vương Trạch Vinh. Giờ theo lời Lý Kiền Ý nói thì Vương Trạch Vinh thấy số quan khí màu vàng kia đã bị quan khí màu cam hóa giải toàn bộ, đồng thời quan khí của Lý Kiền Ý lại xông thẳng tới chỗ Tiền Minh Phú.

Tiếng gõ cửa vang lên, từng món lại được bày ra trên bàn, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này thì quan khí của hai người đều chiếm một phương riêng biệt.

Nhìn nhân viên phục vụ bày thức ăn trên bàn, Vương Trạch Vinh liền trầm tư, quan khí của mình vẫn có chênh lệch nhất định với bọn họ, quan khí của mình mới chỉ có hình cái ô, vẫn chưa thành hình hoàn toàn, đây chính là sự chênh lệch.

Đến ngày hôm nay Vương Trạch Vinh mới phát hiện quan khí lại có sát khí mạnh như vậy, chẳng trách mà nhiều lúc chỉ cần lãnh đạo nói một câu đã khiến cho thuộc hạ sợ tới mức tinh thần thất thường, chắc hẳn là do sát khí ẩn sâu trong quan khí gây nên. Trước kia mình chưa đủ "trình" nên mới không rõ nhưng giờ thấy hai ủy viên bộ chính trị thì mới hiểu thế nào là uy lực!

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, sắp tới chúng ta sẽ triển khai hợp tác, đồng chí Tiền Minh Phú định cho một số cán bộ bên ủy ban nhân dân tới thành phố Sơn Thành giao lưu. Tôi lo rằng sau khi giao lưu thì những cán bộ này không có không gian để phát triển, hiện nay cũng có một số tỉnh thực hiện giai đoạn cán bộ nhưng đáng tiếc đây là một hành vi bài trừ đối nghịch, không biết Nam Điền có quy định gì để thực hiện điều này không?

Lời này ẩn chứa sát khí rất cao!

Chu Thế Khánh vừa nói như vậy thì quan khí mang theo sát khí của hắn lại đánh về phía Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh biết lời này có hai tầng ý tứ, một tầng đó là việc Tiền Minh Phú điều cán bộ tới thành phố Sơn Thành, một tầng khác là những người này sau khi trở về xin Chu Thế Khánh một lời hứa hẹn đó là được đặt vào vị trí trọng yếu, nói trắng ra là bồi dưỡng đội ngũ cho Tiền Minh Phú. Đương nhiên trong này cũng có ý cảnh cáo mình mượn việc này bài trừ những người không vừa ý. Đây là một loại thăm dò!

Vương Trạch Vinh đang muốn trả lời thì Lý Kiền Ý cười ha ha nói:

- Lão Chu, việc này thì lão không đúng rồi, chúng ta trợ giúp Nam Điền thì không thể có bất cứ điều kiện nào mới được, cần phải tin tưởng tỉnh ủy Nam Điền có năng lực suy xét toàn diện. Việc tuyển dụng cán bộ thì tốt nhất là chúng ta nên tôn trọng ý của tỉnh ủy Nam Điền, không nên áp đặt ý của chúng ta vào bọn họ!

Theo lời nói, sát khí hùng mạnh của Chu Thế Khánh lại bị quan khí của Lý Kiền Ý hóa giải.

Mặt đầy nghiêm túc, Vương Trạch Vinh nhìn về phía hai người rồi lại nhìn Tiền Minh Phú nói:

- Xin hai vị lãnh đạo yên tâm, tất cả đều cần phải có thường vụ tỉnh ủy nghiên cứu, Nam Điền không phải là địa phương thiếu tính dân chủ, chúng tôi luôn lấy ý kiến của tập thể làm chuẩn. Về việc sử dụng cán bộ thì chúng tôi lấy năng lực làm trọng, quyết không dùng người không khách quan, chỉ cần là nhân tài thì nhất định sẽ có đất dụng võ. Trong chuyện này thì đồng chí Minh Phú có chung quan điểm với tôi, Minh Phú, đồng chí nói có đúng hay không?

Vương Trạch Vinh nói như vậy thì Tiền Minh Phú đương nhiên không có khả năng nói không đồng ý, đành phải gật đầu nói:

- Việc này tỉnh ủy chúng tôi đã nghiên cứu qua, Vương Trạch Vinh nói đúng, bài trừ đối nghịch thì lại càng không phải nói đến.

Lúc này Vương Trạch Vinh cũng dùng quan khí phóng tới người Tiền Minh Phú để uy hiếp, áp chế nên khiến cho ngay cả chính Tiền Minh Phú cũng không nghĩ tới mình sẽ nói như vậy.