Quan Khí​

Chương 1168: Tư Mã Hoành rất bất đắc dĩ



Tình hình Bắc Kinh cũng đang rất phức tạp. Tư Mã Hoành là Ủy viên trưởng nên cũng có đối thủ chính trị. Chuyện Tiền Minh Phú ở Nam Điền rất nhanh thành vũ khí để để đối thủ nhằm tới. Điều này làm mấy hôm nay Tiền Minh Phú rất tức giận.

Tư Mã Hoành ngồi trong nhà vừa xem thời sự vừa suy nghĩ.

Trong nhà ngoài vợ thì còn có Tư Mã Tú.

Tư Mã Tú được điều tới Nam Điền làm việc nên khá vui vẻ. Nghĩ đến mỗi ngày ở bên Tiền Minh Phú làm ả thấy rất vui vẻ.

Phòng khách đặt đầy thứ mà Tư Mã Tú muốn mang tới Nam Điền.

- Tiểu Tú, con sau khi đến Nam Điền thì phải thay đổi tính cách một chút, đừng động chút là ra vẻ tiểu thư.

Nhìn Tư Mã Tú, Tư Mã Hoành cảm thấy cần dặn vài câu.

Tư Mã Hoành là Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc nên nhìn người rất chuẩn. Tiền Minh Phú vì sao đối tốt với con gái mình, ông hiểu.

Không biết sau khi mình lui thì sẽ như thế nào?

Tư Mã Hoành rất lo cho con gái mình.

- Bố, con không phải trẻ con mà, con biết nên làm như thế nào. Mà Vương Trạch Vinh kia sao bố không xử lý, luôn chống đối với Minh Phú. Bố nhìn tình hình Nam Điền đi, Vương Trạch Vinh là độc tài ép Minh Phú không thở nổi.

Không nhắc tới Tiền Minh Phú còn đỡ, Tư Mã Tú vừa nhắc ra làm Tư Mã Hoành rất buồn bực. Ông hừ một tiếng và không nói gì. Ông lắc đầu với Tiền Minh Phú, cần giúp đã giúp vậy mà thành như vậy. Tiền Minh Phú này khi học đại học còn là Chủ tịch hội sinh viên, vậy mà sao ở trong quan trường lại kém như vậy. Nhìn Vương Trạch Vinh xem, xuất thân bình thường vậy mà đi đến đâu đều có thể đứng ở phía chính xác. Thấy Tư Mã Hoành không nói, Tư Mã Tú bực mình nói:

- Lần này chẳng qua chỉ là Minh Phú muốn nhúng tay vào công tác của Ban Tổ chức cán bộ mà thôi. Hơn nữa Vương Trạch Vinh không có ở Nam Điền, vì công việc nên yêu cầu chính quyền bố trí cơ quan trao đổi cán bộ thì có gì không được. Trung ương sao lại coi đâu là việc lớn.

Nghe Tư Mã Tú không ngừng nói, Tư Mã Hoành không nhịn được, trừng mắt nhìn:

- Con biết gì? Đây là việc nhỏ?

Thấy Tư Mã Hoành tức giận, Tư Mã Tú không dám nói gì mà bĩu môi, lẩm bẩm một tiếng:

- Con đến Nam Điền thử xem Vương Trạch Vinh có thể làm gì Minh Phú?

Nghe Tư Mã Tú nói, Tư Mã Hoành thấy mình nên bảo con gái. Con rể và con gái ông sao có thể là đối thủ của Vương Trạch Vinh.

- Tiểu Tú, bố chỉ làm hết khóa này là lui. Bố không thể lo cho hai đứa quá lâu. Đời người có lúc vui có lúc buồn. Hai đứa vẫn được bố giúp nên mới thuận lợi, điều này làm tính cách con đã khác. Nhưng xã hội bây giờ khác rồi, còn như vậy thì hai đứa sẽ thiệt thòi.

- Bố nói gì thế, con chỉ không thích thái độ của thằng Vương Trạch Vinh với Minh Phú mà thôi. Sao bố nói nghiêm trọng như vậy?

Tư Mã Tú không nghe Tư Mã Hoành khuyên, ả nói xong liền nói với bà mẹ:

- Đi, con muốn mua mấy thứ đến Nam Điền.

Vợ Tư Mã Hoành rất chiều con gái, bà liền cùng Tư Mã Tú rời đi.

Nhìn hai mẹ con rời đi, Tư Mã Hoành lắc đầu. Chuyện lần này Tiền Minh Phú làm quá sai, nếu không phải Vương Trạch Vinh báo cáo không có tên Tiền Minh Phú, Tiền Minh Phú lần này nhất định xảy ra chuyện.

Tư Mã Hoành ngồi một lúc liền quyết định gọi cho Tiền Minh Phú.

Tiền Minh Phú cung kính nói:

- Bố, con định đến Bắc Kinh đón Tiểu Tú nhưng vì Nam Điền nhiều việc nên không thể lên Bắc Kinh.

Tiền Minh Phú có việc gì?

Tư Mã Hoành không muốn nói việc này.

- Minh Phú, lần này Trung ương sẽ tiến hành điều chỉnh Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Nam Điền, có lẽ do Tỉnh ủy Nam Điền đề cử lên.

Tiền Minh Phú nghe vậy liền hốt hoảng nói:

- Bố, đồng chí Bàng Trường Huy cũng không phạm sai lầm lớn, sao Trung ương lại điều chỉnh?

Mấy hôm nay Tiền Minh Phú đang suy nghĩ chuyện Nam Điền, bởi vì giữ bí mật nên Tư Mã Hoàng không nói ý của Trung ương. Bây giờ đã quyết định nên có thể nói. Tư Mã Hoành cố nhịn cơn giận mà nói:

- Minh Phú, con là chủ tịch tỉnh thì làm việc sao không dùng đầu óc. Con có biết Đảng ta luôn nhấn mạnh nguyên tắc Đảng quản cán bộ. Nam Điền có Bí thư tỉnh ủy, có các Thường vụ tỉnh ủy, con làm việc gì cũng không thể thoát khỏi nguyên tắc này. Con phải suy nghĩ kỹ.

- Bàng Trường Huy bị điều đi, nếu do Tỉnh ủy báo lên thì nhất định là người của Vương Trạch Vinh. Như vậy công tác của con càng thêm khó khăn.

Tiền Minh Phú nghĩ đến công tác tiếp theo thì rất sợ hãi.

Tư Mã Hoành suy nghĩ một chút liền thấy cần nói rõ:

- Minh Phú, con có biết là ở việc này con phạm sai lầm quá lớn. Xảy ra chuyện như vậy thì Trung ương đã có cái nhìn với con. Bố nói thật với con, cả đời này con chỉ ở vị trí chủ tịch tỉnh, muốn tiến lên gần như không thể.

Lần đầu Tư Mã Hoành nói như vậy với Tiền Minh Phú. Tiền Minh Phú nghe thấy mà như mất lý trí. Y từ trước đến giờ chưa phục ai, trong lòng có một suy nghĩ chính là đánh ngã Vương Trạch Vinh thì sẽ do mình làm Bí thư tỉnh ủy Nam Điền. Nhưng thật không ngờ Tư Mã Hoành lại nói như vậy?

- Bố, sao lại như vậy?

Tiền Minh Phú rất khẩn trương.

Tư Mã Hoành không thể làm gì khác là phân tích rõ tình hình với Tiền Minh Phú.

Nghe xong Tư Mã Hoành nói, Tiền Minh Phú không nói gì. Một lúc sau Tiền Minh Phú nói:

- Bố, bố cũng biết Vương Trạch Vinh khống chế hoàn toàn Nam Điền. Vậy sau đây con sao có thể triển khai công việc. Bố có thể đổi nơi khác cho con không?

Tư Mã Hoành trầm giọng nói:

- Anh nghĩ quốc gia là tôi mở, cán bộ Đảng muốn điều chỉnh như thế nào thì điều chỉnh sao? Minh Phú, nếu Trung ương phái anh tới Nam Điền thì anh phải làm tốt chúng tôi. Lần này nếu không có đồng chí Vương Trạch Vinh thì chức chủ tịch tỉnh của anh đã không thể giữ. Phải nghe đồng chí Vương Trạch Vinh, phải học tập nhiều vào. Nam Điền nếu phát triển thì anh còn có một tia hy vọng, nếu không anh sẽ bị đào thải.

Tư Mã Hoành nghĩ tới con gái mình nên nói thêm:

- Làm một thời gian, có cơ hội sẽ điều chỉnh.

Tư Mã Hoành dập máy xong, ông do dự một chút rồi gọi cho Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh không ngờ Tư Mã Hoành lại chủ động gọi tới, hắn cung kính nói:

- Ủy viên trưởng, tôi là Vương Trạch Vinh, xin hỏi ngài có chỉ thị gì?

Tư Mã Hoành cười ha hả nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, Tiền Minh Phú mắc sai lầm, tôi đã phê bình nó. Trong công tác tiếp theo hy vọng đồng chí Vương Trạch Vinh nhắc nhở nó nhiều hơn. Nếu có gì cần tôi giúp thì cứ nói.

Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu đây là Tư Mã Hoành thay Tiền Minh Phú xin lỗi mình, đồng thời cũng tỏ rõ thái độ.

- Ủy viên trưởng, đồng chí Minh Phú lớn tuổi hơn tôi không ít, ở rất nhiều điểm tôi cần phải hỏi đồng chí Minh Phú. Xin Ủy viên trưởng yên tâm, tôi sẽ phối hợp tốt với đồng chí Minh Phú.

Vương Trạch Vinh tỏ thái độ chỉ cần Tiền Minh Phú không làm loạn thì hắn sẽ phối hợp, còn có thể giao trọng trách cho Tiền Minh Phú. Tư Mã Hoành rất hài lòng mà nói:

- Bộ máy đoàn kết là quan trọng nhất để một nơi phát triển. Tôi hy vọng bộ máy Nam Điền là bộ máy có sức chiến đấu. Tôi cũng tin các đồng chí sẽ đạt thành tích lớn hơn nữa.

Hai người nói chuyện không lâu, Tư Mã Hoành làm như vậy chính là có ý trước. Ông biết rõ tính cách con gái mình, vừa nãy gọi điện cho Tiền Minh Phú thì biết Tiền Minh Phú sẽ không chủ động cúi đầu với Tiền Minh Phú. Làm bố, ông làm như vậy là quan tâm đến con gái.

Gọi xong điện thoại, Tư Mã Hoành ngồi đó thở dài một tiếng. Mình là Ủy viên trưởng thì làm gì được. Vương Trạch Vinh đứng trên lý lẽ, hơn nữa Vương Trạch Vinh cũng không phải người có thể dễ dàng chèn ép.

Là Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, Tư Mã Hoành cũng không sợ Vương Trạch Vinh, cũng không sợ lực lượng sau lưng Vương Trạch Vinh. Ông có thể đấu với lực lượng sau lưng Vương Trạch Vinh. Nhưng bây giờ thì khác, không còn hai năm nữa là ông sẽ lui. Đến lúc đó sẽ là đất của người trẻ tuổi. Bây giờ làm mất lòng Vương Trạch Vinh thì Tiền Minh Phú sẽ ra sao?

Bất đắc dĩ.

Tư Mã Hoành ngồi đó phân tích tính cách của Vương Trạch Vinh. Ông rất lo lắng vì Tiền Minh Phú đối đầu với Vương Trạch Vinh, đây không phải việc tốt.