Quan Khí​

Chương 1245: Có chỗ dựa có khác



Lúc này Tùy Du cũng gõ cửa đi vào. Tùy Du nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, vừa nãy tôi gọi điện với Bí thư Khuông nên đến muộn.

- Ha ha, anh là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thì bận là tất nhiên.

Tùy Du nhìn thấy Hác Duệ Bân ngồi đó liền cười cười. Y đến muộn là do nhận được điện của Khuông Năng Hỉ.

Khuông Năng Hỉ biết Tùy Du có quan hệ với Vương Trạch Vinh, biết y ở Bắc Kinh nên muốn Tùy Du đến hỏi xem thái độ của Vương Trạch Vinh với Hác Duệ Bân.

Thấy Hác Duệ Bân ngồi trong nhà Vương Trạch Vinh, Tùy Du biết mình không cần dò hỏi làm gì.

Thái độ của Vương Trạch Vinh đã quá rõ.

Tùy Du bắt tay Hác Duệ Bân mà nói:

- Tiểu Hác, vẫn không thấy cậu liên hệ, làm như thế nào vậy hả. Nghe cậu bị uất ức, có gì phải nói cho tôi biết chứ?

Hác Duệ Bân cung kính nói:

- Trưởng ban Tùy, tôi chủ yếu là sợ làm phiền ngài.

Tùy Du cười ha hả rồi ngồi xuống.

Mọi người đều biết tính của Vương Trạch Vinh, nếu ở trong nhà hắn mà tỏ vẻ xa lạ thì hắn sẽ không vui.

Đương nhiên nếu cẩn thận quan sát thì thấy mọi người đều rất cẩn thận.

Ở đây nói ra thì Tùy Du là người lên chức nhanh hơn đám người Mâu Tường Cương. Mọi người vốn cùng cấp mà chỉ vài năm y đã thành phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.

Lý Hạ nhìn Tùy Du mà nói:

- Anh đến vừa lúc, Thị trưởng Khai Minh vừa gọi tới cho Tiểu Hác, nói là sẽ điều chỉnh bộ máy huyện Nhạc Tuyền, muốn Tiểu Hác làm Bí thư huyện ủy.

Tùy Du nghe thấy thế liền nhìn Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh liền nghiêm túc nói:

- Quan chức của chúng ta không phải do mặc cả mà có. Tiểu Hác cũng có năng lực.

Nói xong Vương Trạch Vinh không nhắc việc này nữa mà nói chuyện công việc với mọi người.

Tùy Du nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền hiểu rõ thái độ của Vương Trạch Vinh.

Nghĩ đến lời Vương Trạch Vinh nói, Tùy Du nghĩ nếu Chu Quyền Lâm bị hạ thì bộ máy Khai Minh sẽ như thế nào?

Nhìn thoáng qua mọi người, Tùy Du trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào. Chẳng qua y lập tức cucu, mình chỉ là một Phó trưởng ban, bên trên có không ít nhân vật lớn mà, để bọn họ suy nghĩ đi.

Mọi người ăn cơm xong liền rời đi. Hác Duệ Bân biết mục đích của mình đến Bắc Kinh đã thành liền tỏ vẻ đi mua vé máy bay mai về huyện Nhạc Tuyền.

Lữ Hàm Yên cười nói:

- Việc này cậu không cần quan tâm, chị bảo người đi mua giúp cậu.

Vương Trạch Vinh nói với Hác Duệ Bân:

- Sau khi về huyện Nhạc Tuyền thì cậu cố gắng công tác. Nếu không có bất ngờ xảy ra thì cậu có thể thành Bí thư huyện ủy. Tôi hy vọng cậu có thể chú tâm làm việc, nếu làm tốt thì tôi sẽ suy nghĩ giúp.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hác Duệ Bân thiếu chút nữa khóc. Y nghẹn ngào nói:

- Bí thư Vương, tôi nhất định không làm ngài mất mặt.

Tùy Du sau khi ra khỏi nhà Vương Trạch Vinh, về tới khách sạn hắn liền gọi cho Khuông Năng Hỉ.

Hắn biết Khuông Năng Hỉ đang chờ cuộc điện của mình.

Khuông Năng Hỉ vừa bắt máy, Tùy Du nói:

- Bí thư Khuông, tôi vừa từ nhà Bí thư Vương về.

Khuông Năng Hỉ ừ một tiếng và không nói gì.

Tùy Du nói:

- Bí thư, tôi ở nhà Bí thư Vương gặp đồng chí Hác Duệ Bân, ngoài ra còn gặp hai đồng chí Mâu Tường Cương và đồng chí Mã Hoa Quân của tỉnh.

Tùy Du đột nhiên có cảm giác mình bán đứng mấy người kia. Mặc dù mọi người đều là người Vương Hệ, nhưng mọi người chạy từ tỉnh Sơn Nam đến nhà Vương Trạch Vinh, không biết Khuông Năng Hỉ nghĩ như thế nào?

Khuông Năng Hỉ nghe xong, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Mọi người đều là đồng chí từ Quán Hà ra mà, phải tăng cường quan hệ.

Nghe Tùy Du nói những người đến nhà Vương Trạch Vinh, Khuông Năng Hỉ về cơ bản đã hiểu rõ chuyện này. Có lẽ có người trong mấy người này nói về tình hình của Hác Duệ Bân, Vương Trạch Vinh niệm tình cũ nên hỏi và gọi Hác Duệ Bân lên Bắc Kinh. Bây giờ Hác Duệ Bân coi như quay về dưới cái bóng của Vương Trạch Vinh, thái độ của mình với Hác Duệ Bân phải thay đổi mới được.

Tùy Du lúc này nói:

- Bí thư, còn có một việc phải báo cáo với ngài. Nghe nói đồng chí Chu Quyền Lâm – thành phố Khai Minh gọi điện cho Tiểu Hác, nói là muốn Tiểu Hác làm Bí thư huyện ủy Nhạc Tuyền.

Nghe Tùy Du nói như vậy, Khuông Năng Hỉ nhíu mày, đây chính là hành vi tự cứu của Chu Quyền Lâm. Nghĩ tới Chu Quyền Lâm là người của Thạch Vân Bình, Khuông Năng Hỉ nói:

- Bí thư Vương có nói gì không?

Tùy Du nói:

- Bí thư Vương nói một câu đó là quan chức của chúng ta không phải do mặc cả mà thành. Tiểu Hác có năng lực rất mạnh.

- Ừ biết rồi.

Khuông Năng Hỉ dập máy rồi ngồi đó suy nghĩ. Ý của Vương Trạch Vinh đã lộ rõ trong câu nói kia. Đầu tiên là phải sử dụng Hác Duệ Bân, thứ hai là Vương Trạch Vinh không thích Chu Quyền Lâm/

Có hai ý này, Khuông Năng Hỉ lại thấy rất bình tĩnh. Sau khi biết ý của Vương Trạch Vinh, mình cứ làm theo là được.

Chu Quyền Lâm muốn Hác Duệ Bân làm Bí thư huyện ủy cũng là chiêu hay, đáng tiếc gặp phải người như Vương Trạch Vinh nên mất linh. Ngay cả Chu Quyền Lâm cũng nói cho Hác Duệ Bân làm Bí thư huyện ủy, chẳng lẽ mình không làm được sao?

Khuông Năng Hỉ liền quyết định điều chỉnh bộ máy Khai Minh.

Nghĩ đến việc này, Khuông Năng Hỉ liền có chút do dự nên để ai làm Bí thư thị ủy Khai Minh. Người này nhất định phải có quan hệ tốt với Hác Duệ Bân, lại là người có thể khiến Vương Trạch Vinh hài lòng.

Khuông Năng Hỉ suy nghĩ một chút liền nghĩ tới mấy cán bộ tỉnh Sơn Nam đến nhà Vương Trạch Vinh như Tùy Du nói.

Mã Hoa Quân bây giờ là Thị trưởng, để y đến làm Bí thư thị ủy Khai Minh vừa đẹp. Chính là y.

Lần này khi Hác Duệ Bân về huyện Nhạc Tuyền, tất cả vẫn như cũ.

Hác Duệ Bân về nhà thì người nhà đang sớm chờ hắn về. Bọn họ biết chuyến đi lần này của Hác Duệ Bân lên Bắc Kinh là rất quan trọng.

Hác Duệ Quân vội vàng hỏi:

- Sao rồi chú?

Hác Duệ Bân gật đầu nói:

- Bí thư Vương rất tốt với tôi.

Hác Duệ Quân nghe vậy liền cười cười, sau đó vỗ vai Hác Duệ Bân.

- Anh đi sai đường nên liên lụy tới chú, cũng may chú vẫn không đi sai. Bây giờ Bí thư Vương bỏ qua cho, không truy cứu chuyện của anh mà còn đối tốt với chú như vậy. Anh rất hối hận. Chú phải đứng vững, dù là lúc nào, dù là ở tình huống nào cũng không được phản bội Bí thư Vương.

Hác Duệ Bân nói:

- Cả đời này tôi sẽ theo Bí thư Vương, cho dù nguy hiểm đến đâu tôi cũng theo.

Ông bố nói với hai người con:

- Con người nên biết tiến và lui. Bí thư Vương làm quan lớn như vậy thì lo gì không có người theo? Bí thư Vương bây giờ chấp nhận để Duệ Bân đi theo, ân tình này hai đứa phải nhớ.

Chuyện tỉnh Sơn Nam đúng là làm người ta hoa mắt. Đầu tiên là Tỉnh ủy một lần nữa tổ chức hội nghị nghiên cứu vấn đề điều chỉnh bộ máy Khai Minh. Nằm ngoài suy đoán của mọi người đó là Thị trưởng Chu Quyền Lâm có thể lên làm Bí thư thị ủy nhất lại điều đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân làm Phó chủ tịch, Hoàng Tổ Lâm vì vấn đề kinh tế mà bị bắt, Mã Hoa Quân đột nhiên thành Bí thư thị ủy.

Nhìn biến hoá như vậy, mọi người rất sợ hãi. Chỉ trong mấy ngày mà tin Vương Trạch Vinh gọi điện tới cho Khuông Năng Hỉ đã truyền khắp tỉnh Sơn Nam. Mọi người đều đang suy nghĩ vấn đề này.

Không biết như thế nào mà tin Hác Duệ Bân lên Bắc Kinh tố cáo đã truyền ra. Mọi người liền giật mình và hiểu, thì ra người vẫn bị chèn ép đã phản kích lại.

Hai hôm sau bộ máy Thị ủy Khai Minh vừa điều chỉnh đã tổ chức hội nghị, nghiên cứu bộ máy Nhạc Tuyền. Nguyên Bí thư huyện ủy Lý Vệ Lương điều đến cục cựu cán bộ thành phố làm Phó cục trưởng, Hác Duệ Bân làm Bí thư huyện ủy.

Thấy biến hoá như vậy, mọi người thế mới biết Hác Duệ Bân lại có chỗ dựa.