Quan Khí​

Chương 1318: Năng lực mới của quan khí màu tím



Thấy Vương Trạch Vinh khi đi vào có rất nhiều tâm trạng, khi ra lại rất vui vẻ, Lý Minh Quốc không nhịn được nói:

- Bí thư Vương, trông ngài rất vui.

Vương Trạch Vinh bây giờ khá vui vẻ mà cười nói:

- Sao, tôi có gì khác ư?

Thấy Vương Trạch Vinh không giận, Lý Minh Quốc cũng to gan hơn mà nói:

- Bí thư Vương, tôi cũng không biết như thế nào mà chỉ thấy mặt ngài như tỏa sáng vậy.

Vương Trạch Vinh nghe xong liền cười phá lên nói:

- Không ngờ cậu cũng biết xem tướng.

Lý Minh Quốc gãi đầu nói:

- Tôi đây là nói thật. Vừa nãy khi ngài xuống xe thì có vẻ không vui, bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.

Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu sao lại là như vậy. Bây giờ tán ô quan khí màu tím của hắn đã hình thành, cả người vừa được quan khí màu tím từ khắp nơi dung nhập vào, vẻ mặt khác là bình thường.

Ngồi trong xe, Lý Minh Quốc hỏi:

- Bí thư Vương, đi đâu bây giờ?

- Về nhà đi.

Xe chạy trên đường, suy nghĩ của Vương Trạch Vinh bây giờ đã khác hẳn.

- Phía trước có chuyện gì thế?

Xe chạy đến một nơi như siêu thị thì Vương Trạch Vinh thấy nhiều người đứng đó giống có tranh chấp.

Vương Trạch Vinh ra hiệu cho Lý Minh Quốc dừng xe, hắn xuống xe và đi tới.

Lần này Lý Minh Quốc cũng vội vàng đi theo Vương Trạch Vinh.

Trước kia xảy ra chuyện như vậy thì Vương Trạch Vinh chỉ cần gọi điện cho người xử lý, chẳng qua hôm nay tâm trạng của hắn khá vui nên muốn xem có chuyện gì.

- Cảnh sát thì giỏi lắm sao? Sao cứ động tý là hét toáng lên vậy.

- Hút thuốc phiện thì sao hả. Người ta bây giờ không hút, không cho người ta sửa đổi sao?

Vương Trạch Vinh vừa nghe đến đây thì đã có đủ lời bàn tán truyền tới.

Lúc này chỉ thấy một thanh niên đang trừng mắt nhìn một cảnh sát, có vẻ muốn đánh nhau với cảnh sát.

- Anh trừng cái gì?

Một cảnh sát lớn tiếng nói, đồng thời cũng trừng mắt nhìn thanh niên kia.

Vương Trạch Vinh thấy thanh niên kia đang nắm chặt tay muốn xông lên.

Vương Trạch Vinh rất nhanh từ lời bàn tán của mọi người mà biết được tình hình. Quanh khu chợ, siêu thị này bởi vì số người ra vào nhiều, cảnh sát thi thoảng lại sẽ đến kiểm tra chứng minh thư để xem có phần tử tội phạm không? Hôm nay vốn không có chuyện gì, mọi người đều chủ động lấy chứng minh ra. Nhưng không ngờ nam thanh niên kia khi lấy một tờ chứng minh ra thì trên đó có viết đã từng hít thuốc phiện.

Đây vốn không có gì lớn, kết quả cảnh sát lớn tiếng nói với thanh niên:

- Anh đến đây làm gì?

Thanh niên nói:

- Tôi không làm gì cả, đến đây mua đồ ăn.

- Không làm gì ư, anh còn không khai thật? Khai thật ra.

Cảnh sát lớn tiếng nói.

Cứ như vậy dân chúng liền có cái nhìn, một ông lão nói xen vào:

- Hít thuốc phiện thì sao chứ, chỉ cần cai được là được. Đồng chí cảnh sát, làm việc phải chú ý cảm nhận của người khác.

Lời này vốn rất bình thường, kết quả cảnh sát trừng mắt nhìn ông lão và hỏi có phải đồng bọn không? Điều này làm ông lão liền cãi vã với cảnh sát.

Sau khi hiểu rõ tình hình, Vương Trạch Vinh đúng là nghi ngờ về tố chất của cảnh sát bây giờ. Việc nhỏ mà cũng thành việc lớn.

Từ chuyện cảnh sát động tí hét lên có thể thấy tố chất tâm lý của bọn họ quá kém. Nếu gặp phải người lợi hại thì hét lên có tác dụng gì?

Nếu đã hiểu rõ tình hình như vậy, Vương Trạch Vinh chen vào đám người và nói với cảnh sát cầm đầu:

- Đồng chí cảnh sát, biết các đồng chí phá án là vất vả nhưng dù làm chuyện gì thì cũng phải chú ý ảnh hưởng. Đầu tiên không nói anh bạn này có còn hít thuốc phiện không, sao các anh nói như thể anh là người xấu?

Vương Trạch Vinh nói như vậy, mọi người bắt đầu bàn tán.

- Đồng chí này nói đúng, hút thuốc phiện cũng chia thành nhiều loại, không thể đánh đồng tất cả là người xấu.

- Tôi vừa nãy nghe cảnh sát nói chuyện. Cậu thanh niên này mấy năm trước hút thuốc phiện nhưng bây giờ nhìn không giống người nghiện.

- Đồng chí này nói đúng, cảnh sát động tý là hét như mình là ông trời vậy, không đúng.

- Bây giờ cảnh sát đều như vậy cả.

Vương Trạch Vinh nhìn cảnh sát và nói tiếp:

- Tôi có một đề nghị. Các anh nếu gặp tình hình như vậy tốt nhất gọi người sang bên mà hỏi. Như vậy tốt cho mọi người, còn hét lên với người như vậy thì chẳng lẽ không nghĩ trong lòng đối phương không chịu được sao?

Cảnh sát cầm đầu trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh và rống lên:

- Cảnh sát phá án còn cần kẻ khác dạy sao?

Nói tới đây cảnh sát cầm đầu hét lên với tên thanh niên:

- Mấy ngày gần đây anh làm gì?

Thấy cảnh sát vẫn hét lên với cậu thanh niên kia, Vương Trạch Vinh có chút tức giận. Hắn hiểu cảnh sát phá án là khổ nhưng phương pháp làm việc này thì hắn không thể chấp nhận.

Vương Trạch Vinh nhìn ra thanh niên kia đang rất tức giận.

Lại nhìn thanh niên, Vương Trạch Vinh cũng không thấy đối phương có vẻ hỗn loạn như người đang nghiện.

Sau khi thấy thế, Vương Trạch Vinh về cơ bản xác định cậu thanh niên này đã bỏ hẳn.

Vương Trạch Vinh cũng hiểu được tâm trạng cậu thanh niên. Trước mặt đông người bị cảnh sát hét và nói trước đây mình đã nghiện, điều này sẽ ảnh hưởng lớn đối với cuộc sống của y.

Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh liền nói với cậu thanh niên:

- Cậu thanh niên, nghiện không đáng sợ, sợ là cậu không dũng cảm chiến thắng nó. Bây giờ cậu đã cai được, đây là thành công. Cảnh sát hỏi thì cậu cứ trả lời, không có gì cả.

Thanh niên nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền gật đầu tỏ vẻ cảm ơn. Lời Vương Trạch Vinh nói chính là đã khích lệ y. Y thầm nghĩ mình đã cai nghiện được thì có gì không thể đối mặt.

Thấy Vương Trạch Vinh như thành trung tâm của mọi người, tên cảnh sát dẫn đầu không biết nói gì. Có lẽ y cũng biết vừa nãy mình hơi quá nên làm mọi người rất khó chịu vì thế lặng lẽ chờ Vương Trạch Vinh nói tiếp.

Vương Trạch Vinh nói xong với thanh niên liền nhìn cảnh sát cầm đầu. Hắn đang nhìn quan khí của đối phương. Thông qua quan sát Vương Trạch Vinh phát hiện chính khí trong quan khí của đối phương gần như không đáng kể.

Cảnh sát hét lên với một người nghiện thì không có gì lớn, Vương Trạch Vinh thấy mọi người đã im lặng liền không muốn nói nhiều. Việc Bắc Kinh sẽ có người Bắc Kinh phụ trách.

Vương Trạch Vinh biết áp lực của Lý Kiền Ý gần đây rất nặng nề. Sau khi Lâm Khâm bị đánh thì y đã cố gắng thay đổi tình hình an ninh trật tự của Bắc Kinh. Đám cảnh sát này chẳng qua chỉ là nhận lệnh làm việc nên cũng có nỗi khổ.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Vương Trạch Vinh cũng có chút không hài lòng vì chính khí của cảnh sát cầm đầu quá ít.

Làm Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên đó là khi hắn đang nghĩ thì từ tán ô quan khí màu tím tản ra một khí tức rất đặc biệt lao vào cảnh sát kia.

Thú vị chính là Vương Trạch Vinh phát hiện làn khí vừa tiến vào cơ thể cảnh sát cầm đầu thì chỉ làm duy nhất một việc đó là kích thích một luồng khí ra khỏi cơ thể đối phương.

Sao lại như vậy?

Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên. Hắn đúng là không ngờ tán ô quan khí màu tím lại như vậy. Hình như sau khi tán ô quan khí màu tím hình thành thì hắn có thêm một năng lực.

Tạm thời không nghĩ nhiều như vậy, Vương Trạch Vinh chỉ thấy vẻ mặt cảnh sát cầm đầu đã đổi khác.

Cảnh sát cầm đầu đột nhiên nói:

- Cảm ơn đồng chí đã nhắc nhở. Vừa nãy là do chúng tôi không làm tốt công tác, đây là do chúng tôi đã sai.

Cảnh sát liền nhìn sang cậu thanh niên mà nói:

- Đồng chí này vừa nãy nói đúng, tôi xin lỗi cậu.

Cảnh sát nói như vậy không những không bị ai phê bình mà còn được vỗ tay và bàn tán.

- Đúng là hiếm thấy, ít khi thấy cảnh sát trực tiếp xin lỗi người.

- Cảnh sát này rất được, biết sai thì sửa, còn xin lỗi người ta. Xem ra chúng ta trách nhầm bọn họ.

Khi mọi người đang bàn tán thì Vương Trạch Vinh lại phát hiện kết quả xuất hiện liên quan đến quan khí của mình. Mình có thêm năng lực mới sao?