Quan Khí​

Chương 1365: Đánh giá rất cao



Vương Trạch Vinh và Trịnh Ân Bảo nói chuyện khá hòa hợp. Trịnh Ân Bảo cũng không ngờ Vương Trạch Vinh suy nghĩ đúng vấn đề mình đang suy nghĩ. Nghe Vương Trạch Vinh trả lời, Trịnh Ân Bảo ngồi đó mà suy nghĩ.

Nói thật vấn đề ý thức mà Vương Trạch Vinh nói thì Trịnh Ân Bảo cũng đang lo. Bây giờ Trung Quốc đang phát triển rất nhanh, các tư tưởng cũng tiến vào. Đặc biệt do quan hệ giữa các quốc gia khiến cho người dân hiểu biết tăng cao, thấy được nhiều thứ, tư tưởng cũng bị đánh sâu vào. Ở tình hình như vậy nếu không làm tốt công tác tư tưởng thì sẽ ảnh hưởng tới căn bản của quốc gia.

Vương Trạch Vinh nói trúng suy nghĩ trong lòng Trịnh Ân Bảo. Trịnh Ân Bảo thở dài một tiếng rồi nhìn Vương Trạch Vinh, y cảm thấy Vương Trạch Vinh là người suy nghĩ cho lợi ích quốc gia.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, lời đồng chí nói khiến tôi phải suy nghĩ. Quốc gia chúng ta đã quên công tác giáo dục tư tưởng trong quá trình phát triển kinh tế.

- Đây chỉ là cái nhìn của cá nhân tôi, chỉ mang tính cực hạn.

Vương Trạch Vinh khiêm tốn nói.

- Có một số người cho rằng đồng chí là chuyên gia trong phát triển kinh tế, bây giờ xem ra đồng chí cũng rất chú ý đến việc xây dựng tư tưởng. Quốc gia chúng ta cần cán bộ như vậy. Vừa phát triển kinh tế vừa phải nghiên cứu việc giáo dục tư tưởng. Những thứ của phương tây có thể tham khảo nhưng không thể tiếp thu toàn bộ.

Vương Trạch Vinh thấy khi nói chuyện thì quan khí của mình hoàn toàn nhất trí với Trịnh Ân Bảo, hắn có chút khó hiểu. Tình hình này có lẽ là Trịnh Ân Bảo muốn chủ động nhận mình.

Vương Trạch Vinh ở trong phòng nói chuyện riêng với Trịnh Ân Bảo khá lâu. Lúc hắn đi ra thấy đám người Ngụy Trung Hoa chờ ở đó được một lúc, Vương Trạch Vinh cười nói với Ngụy Trung Hoa:

- Phó chủ tịch Trịnh mời anh vào.

Ngụy Trung Hoa có chút giật mình. Từ cuộc nói chuyện của cấp trên và cấp dưới là biết quan hệ. Thật không ngờ Vương Trạch Vinh này ở trong phòng Phó chủ tịch Trịnh lâu như vậy. Điều này nói rõ vấn đề gì? Đó chính là Vương Trạch Vinh cũng được Phó chủ tịch Trịnh tin tưởng. Đừng nói là Ngụy Trung Hoa, các Lãnh đạo tỉnh ủy khác đều hiểu như vậy.

Vương Trạch Vinh bây giờ cũng không nghĩ đến việc đó. Từ cuộc nói chuyện với Trịnh Ân Bảo thì hắn biết một chút tình hình. Trịnh Ân Bảo đến mục đích chính là tăng cường quan hệ với mình. Đương nhiên Nam Điền cũng có người của vài gia tộc Bắc Kinh, Trịnh Ân Bảo cũng muốn tranh thủ các gia tộc này.

Vương Trạch Vinh về văn phòng ngồi chưa được bao lâu thì Vệ Hồng Lâm gọi tới.

Vương Trạch Vinh vừa nghe điện thì ông đã nó:

- Trạch Vinh, có lẽ Đào Hồng sẽ đến Bộ Lâm nghiệp làm Phó bộ trưởng cuối cùng.

Vương Trạch Vinh ngẩn ra và rất nhanh đã hiểu được. Vệ Đào Hồng này liên quan đến chuyện đường sắt, bây giờ có thể được điều tới Bộ Lâm nghiệp làm Phó bộ trưởng đã là nhờ Vệ Hồng Lâm hoạt động quá nhiều. Chẳng qua như vậy thì không gian phát triển của Vệ Đào Hồng coi như đã đóng lại.

- Vấn đề có lớn không ông?

Vương Trạch Vinh quan tâm mà hỏi.

Tâm trạng ông lão có vẻ không tốt nên nói:

- Bất đắc dĩ thôi, dù sao cũng liên quan tới rồi. Trung ương lần này quyết tâm chỉnh đốn đường sắt, được như vậy đã là tốt rồi.

Vương Trạch Vinh biết Vệ Đào Hồng là người mà Vệ gia trọng điểm bồi dưỡng. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy thì thực lực của Vệ gia sẽ giảm sút. Bảo sao Vệ Hồng Lâm không được vui.

- Trạch Vinh, ông có một suy nghĩ. Chính Thủ tuy làm ở Ban Tuyên giáo Trung ương nhưng nếu cứ kéo dài thì sẽ không lợi cho sự phát triển của nó. Ông định cho nó xuống địa phương công tác.

Vương Trạch Vinh biết đây là Vệ Hồng Lâm bắt đầu bồi dưỡng thế hệ thứ ba. Nếu ông đã nói như vậy thì đó là hy vọng hắn giúp.

Vương Trạch Vinh cũng có ấn tượng tốt đối với Chính Thủ, đây là người rất nhanh nhạy. Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh nói:

- Cậu ấy là cấp Trưởng phòng, cháu thấy nên điều tới Nam Điền làm Chủ tịch huyện rèn luyện một chút.

Vệ Hồng Lâm cũng có ý này, nghe Vương Trạch Vinh nói, ông suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nếu lập tức đưa nó thành Chủ tịch huyện thì ông sợ không quen. Như vậy đi, trước hết làm Phó chủ tịch thường trực, quan sát một chút rồi nói.

Đây là chỗ khôn khéo của Vệ Hồng Lâm. Vương Trạch Vinh cũng đồng ý với đề nghị này của ông. Người ngồi mãi ở văn phòng nếu lập tức làm người lãnh đạo một phương thì không chừng sẽ có loạn. Biện pháp tốt nhất là làm người giúp việc, hoặc một thời gian là ổn.

- Vâng, cứ vậy đi ạ.

Vương Trạch Vinh nói.

Vệ Hồng Lâm nói:

- Ông thấy khi nó xuống thì sẽ không được lộ quan hệ với Vệ gia. Cháu cũng không nên giúp nó nhiều, tất cả phải dựa vào chính nó. Nếu không làm được thì không cần để ý.

Nói xong việc này, tâm trạng của ông đã tốt nên. Ông nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, Phó chủ tịch Trịnh đến Nam Điền, hai người đã nói chuyện chưa?

- Cháu vừa nói chuyện với Phó chủ tịch Trịnh xong.

Vương Trạch Vinh liền nói qua một chút. Vệ Hồng Lâm nói:

- Trạch Vinh, hôm qua ông đến thăm Lão bí thư. Sức khỏe của Lão bí thư rất kém, ông lo.

Việc này Vương Trạch Vinh cũng nghe được một chút tin tức. Nghe nói thời gian trước Lão bí thư bị bệnh nặng nên sức khỏe kém đi nhiều, lúc nào cũng có thể có chuyện. Việc này đối với Trung Quốc là việc lớn. Nếu Lão bí thư có chuyện thì Bắc Kinh sẽ có biến.

Nghĩ tới Vệ Hồng Lâm và Uông Nhật Thần đều là người của Lão bí thư, Vương Trạch Vinh có cảm giác là Vệ Hồng Lâm rất lo lắng về tình hình của Lão bí thư. Chẳng may Lão bí thư xảy ra chuyện thì đó là tin không tốt đối với Vệ gia.

- Tình hình rất nghiêm trọng sao ông?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Vệ Hồng Lâm nói:

- Trạch Vinh, lần này Đào Hồng thoát ra là do Lão bí thư nói giúp. Đào Hải vẫn chưa đưa lên được vì không tạo được thành tích mấy ở tỉnh. Vì thế hy vọng của Đào Hải là không nhiều. Bây giờ xem ra chỉ còn mình Chính Thủ, ông giao nó cho cháu.

- Ông yên tâm, cháu sẽ lo giúp Chính Thủ.

Từ chuyện Vệ gia, Vương Trạch Vinh liền nghĩ đến Hạng gia. Các gia tộc Bắc Kinh nếu không có người kế nghiệp thì tình hình rất không tốt. Đám thiếu gia kia từ nhỏ đã có cảm giác hơn người thì làm sao bọn họ có thể hơn người phát triển từ cơ sở cơ chứ? Không ít đám thiếu gia bị đưa xuống cơ sở rèn luyện và xong đời.

Sau khi dập máy, Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ tới con của mình. Bây giờ hắn đã có mấy đứa con. Vì tương lai của con nhỏ thì biện pháp tốt nhất là không nên cho bọn nó dựa quá nhiều vào gia đình. Từ việc bà ngoại Hứa Tố Mai nuôi cháu là có thể thấy tính cách hai đứa con của hắn không tốt, đây là hiện tượng không tốt. Phụ huynh không nên quá nuông chiều con trẻ.

Nghĩ tới con cái, Vương Trạch Vinh có cảm giác mình đã già đi.

Hôm sau Trịnh Ân Bảo đi xem việc xây dựng đường cao tốc của Nam Điền.

Trịnh Ân Bảo cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Xem ra việc làm đường của Nam Điền rất tốt.

Ngụy Trung Hoa nói:

- Phó chủ tịch Trịnh, bây giờ Nam Điền có thể tự hào nói chúng tôi đã làm đường thông tới nông thôn, bây giờ mạng lưới giao thông của Nam Điền đã thành.

Trịnh Ân Bảo cười nói:

- Đều nói nguyên nhân làm Nam Điền chậm phát triển là vấn đề giao thông, xem ra Tỉnh ủy đã hạ quyết tâm và chú trọng tới vấn đề giao thông này. Có thể mạng lưới giao thông trải khắp cả tỉnh thì Nam Điền không còn là nơi xa xôi nữa.

Mấy Lãnh đạo tỉnh ủy cũng tranh nhau báo cáo tình hình phát triển của Nam Điền với Trịnh Ân Bảo.

Vương Trạch Vinh thấy mọi người đều muốn thể hiện mình thì có chút buồn cười. Hắn không cần phải nói gì, dù sao Nam Điền có phát triển nhanh như vậy thì không thể tách rời hắn.

Vương Trạch Vinh có chút đắc ý. Từ sau khi hắn tới Nam Điền thì tình hình Nam Điền đã khác hẳn trước đây. Nam Điền phát triển rất nhanh.

Xe đến một một nơi làm thủ tục xuất cảnh.

Nhìn xe cộ không ngừng tiến vào, Trịnh Ân Bảo nói:

- Hàng hóa qua cửa khẩu của Nam Điền đúng là rất lớn.

Văn Hồng Quân vui vẻ nói:

- Bây giờ Nam Điền có hiệp định hợp tác kinh tế với các quốc gia xung quanh, đây là trung tâm giao thương với các nước. Bây giờ địa vị quốc tế của Nam Điền đã tăng nhiều. Hàng hóa từ các nơi tiến đến càng làm tăng địa vị của Nam Điền.

Nghe mọi người tranh nhau giới thiệu tình hình phát triển của Nam Điền, Trịnh Ân Bảo cười nói:

- Xem ra Tỉnh ủy Nam Điền có người cầm lái tốt.

Lời này chính là khẳng định thành tích công tác của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Chủ yếu là do các thường vụ Tỉnh ủy Nam Điền hết lòng vì công việc. Một nơi muốn phát triển thì cần phải có đội ngũ đoàn kết giàu sức chiến đấu.

Trịnh Ân Bảo nhìn Vương Trạch Vinh và thầm nghĩ bảo sao Vương Trạch Vinh này đến đâu cũng có thể đoàn kết bộ máy. Việc này chủ yếu là do Vương Trạch Vinh không tham công, chỉ có như vậy thì các cán bộ mới có thể đoàn kết với Vương Trạch Vinh.