Buổi chiều Trịnh Chí Minh thông báo sẽ mở cuộc họp bàn về việc phân công của Vương Trạch Vinh. Thực ra việc này cũng không cần thiết, Cao Thượng Minh đang quản ngành nào chuyển hết cho Vương Trạch Vinh là được. Nhưng Trịnh Chí Minh muốn tỏ rõ sự coi trọng Vương Trạch Vinh đã vào thường vụ huyện ủy nên mới làm như vậy.
Lần đầu tiên tham gia hội nghị trên huyện, Vương Trạch Vinh rốt cuộc cũng có cảm giác mình là lãnh đạo huyện.
Dù nói như thế nào thì hắn bây giờ cũng là lãnh đạo huyện mà.
- Chúng ta họp thôi.
Trịnh Chí Minh nhìn mọi người một chút rồi nói:
- Đồng chí Cao Thượng Minh điều đi, trên Thị ủy quyết định do đồng chí Trạch Vinh thay vị trí. Đây là Thị ủy đã tăng cường lực lượng bộ máy lãnh đạo huyện Khai Hà. Hôm nay đồng chí Trạch Vinh đã đến nhận chức, tôi thấy cần phải phân công công tác của đồng chí Trạch Vinh.
Trương Thuận Tường cười ha hả nói:
- Việc này cứ theo trước đây đi, công việc của đồng chí Cao Thượng Minh giao cho Vương Trạch Vinh là được.
Tâm trạng Trương Thuận Tường bây giờ rất tốt. Sau khi Cao Thượng Minh rời đi, bên chính quyền đã không có nhân vật nào quá mạnh là người của Trịnh Chí Minh. Trước đó có Cao Thượng Minh, Trương Thuận Tường muốn triển khai công việc cũng khó. Bây giờ thì hay rồi, không có Cao Thượng Minh, Trịnh Chí Minh mặc dù vẫn nắm giữ một vài trưởng phòng quan trọng nhưng Trương Thuận Tường làm việc vẫn thuận lợi hơn. Nhất là bây giờ có Vương Trạch Vinh, có lẽ Trịnh Chí Minh muốn nhúng tay vào bên chính quyền sẽ rất khó.
Việc này là chuyện bên phía chính quyền, có lời này của Trương Thuận Tường thì mọi người đều không muốn bàn nữa.
Trịnh Chí Minh cười nói:
- Nếu chủ tịch Trương đã nói vậy thì cứ quyết định thế đi. Các công tác do Cao Thượng Minh phụ trách bây giờ chuyển sang cho đồng chí Trạch Vinh. Đồng chí Trạch Vinh sẽ hỗ trợ chủ tịch huyện trong các công việc hàng ngày. Hỗ trợ chủ tịch huyện quản lý các ngành Tài chính, Thuế, Nhân sự, Thống kê, Cấp cứu, Công an, Cảnh sát giao thông, phòng cháy, Tư pháp, Pháp chế, Tiếp dân, Cải cách....
Trịnh Chí Minh rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước nên đọc nội dung phân công công việc của Vương Trạch Vinh.
Trịnh Chí Minh bây giờ đúng là hơi đau đầu. Trước đây có Cao Thượng Minh bên chính quyền nên việc lớn việc nhỏ hắn đều nắm giữ được. Nhưng không ngờ Lý Gia Hòa đột nhiên ra tay điều Cao Thượng Minh đi, chiêu này khiến bên chính quyền không ai có thể dùng nữa. Trịnh Chí Minh nghĩ Vương Trạch Vinh mới đến chắc không phải cùng phe với Trương Thuận Tường, vậy cho hắn thay thế Cao Thượng Minh rồi từ từ tính tiếp.
Nghe Trịnh Chí Minh đọc bản danh sách công việc, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình nắm quyền rất lớn. Hầu như các ban ngành của chính quyền hắn đều nhúng tay vào, đồng thời áp lực trong lòng hắn cũng cao hơn.
- Khối lượng công việc của đồng chí Trạch Vinh rất lớn. Hy vọng các đồng chí sẽ phối hợp tốt với đồng chí Trạch Vinh.
Trịnh Chí Minh đổi sang chuyện khác:
- Còn có một chuyện khác cần bàn bạc. Vợ chồng trưởng ban Chu thường xuyên xa cách, chúng ta không thể để như vậy được. Chúng ta có nên điều đồng chí Lưu Trường Thanh về huyện không?
Cổ Kiến Quân cười nói:
- Việc này đúng là cần phải bàn bạc. Nếu tiếp tục như vậy cũng không hay.
Chu Lâm cười nói:
- Cảm ơn Bí thư Trịnh đã quan tâm, dù sao chúng tôi cũng đã quen rồi. Nếu tổ chức không tiện thì thôi, lão Lưu làm ở xã Quả Vi cũng được.
Lời này ai cũng biết là giả, có lẽ là Trịnh Chí Minh đã bàn trước với Chu Lâm.
Mẹ nó chứ, Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng. Hắn rốt cuộc đã biết nguyên nhân mà Chu Lâm ngả về phía Trịnh Chí Minh.
Không chỉ Vương Trạch Vinh, ngay cả Lý Duy Hà cũng giật mình. Chu Lâm và Trịnh Chí Minh cấu kết với nhau từ bao giờ? Nếu như Chu Lâm thật sự chạy sang phía Trịnh Chí Minh thì tình hình trong huyện lại thay đổi.
Lý Duy Hà vẫn lợi dụng Chu Lâm, Quách Khải Quốc và Lữ Khai Trung để đấu với Trịnh Chí Minh. Bây giờ thay đổi quá lớn, hắn không dám nghĩ tiếp.
Tâm trạng Trương Thuận Tường mới tốt một chút bây giờ lại thay đổi. Hắn thông qua làn khói nhìn Chu Lâm. Con mụ này xem ra đã dựa vào Trịnh Chí Minh.
- Vợ chồng xa cách đúng là không tốt. Tôi từ xã lên huyện nên hiểu được việc này. Tôi cũng cho rằng nên điều đồng chí Lưu Trường Thanh về huyện. Theo tôi biết năng lực của đồng chí Lưu Trường Thanh rất tốt. Bây giờ đồng chí Lưu Trường Thanh đang giữ chức chánh văn phòng xã Quả Vi. Tôi đề nghị không những điều đồng chí Lưu Trường Thanh về huyện, mà phải đề bạt vào vị trí quan trọng.
Mục đích của Vương Trạch Vinh rất rõ ràng, chính là khuấy nước cho đục.
Vương Trạch Vinh nói như vậy khiến cho Tả Chính đang định phát biểu đành ngậm miệng. Lời này Trịnh Chí Minh đã sớm nói với đám người Tả Chính. Sau khi Trịnh Chí Minh đưa ra thì Tả Chính sẽ nói việc đề bạt Lưu Trường Thanh, như vậy Chu Lâm sẽ cảm kích bọn họ. Nhưng bây giờ đã bị Vương Trạch Vinh cướp mất.
Vương Trạch Vinh vẫn nhìn chằm chằm vào quan khí của Chu Lâm. Khi hắn nói lời này, quan khí của Chu Lâm lại đổi hướng một chút. Hắn không khỏi cười thầm Chu Lâm này ngoài việc có thể quyến rũ đàn ông ra thì chẳng làm được gì, không tầm nhìn, không năng lực. Cố Hồng Quân trước kia sao lại thích ả.
Quách Khải Quốc cũng lập tức nói theo:
- Tôi đồng ý quan điểm của đồng chí Trạch Vinh. Tôi cũng biết khá nhiều về đồng chí Lưu Trường Thanh, làm việc rất kiên định, năng lực mạnh. Tôi thấy ban Tổ chức cán bộ có phải nên nghiên cứu một chút để đưa vào vị trí quan trọng.
Lời này chẳng khác nào làm khó ban Tổ chức cán bộ. Quách Khải Quốc đoán Trịnh Chí Minh muốn mượn sức Chu Lâm một chút. Nhưng nếu bố trí Lưu Trường Thanh đến vị trí tốt thì với tính cách của Trịnh Chí Minh thì không bao giờ. Trịnh Chí Minh nếu đã thích làm người tốt, vậy bọn họ cho làm người tốt hẳn đi.
Trương Thuận Tường gật đầu nói:
- Tiểu Viên, ban Tổ chức cán bộ định bố trí đồng chí Lưu Trường Thanh như thế nào?
Chu Lâm vốn chỉ mong có thể điều Lưu Trường Thanh lên huyện, sau đó bố trí một vị trí bình thường là được. Bây giờ đột nhiên nghe Quách Khải Quốc nói như vậy, mắt ả liền sáng rực lên. Nếu như thật sự có thể bố trí một vị trí tốt thì hay quá. Vì thế Chu Lâm liền cảm kích nhìn Vương Trạch Vinh và Quách Khải Quốc.
Chu Lâm trước đây không phải không muốn điều Lưu Trường Thanh lên huyện. Nhưng khi đó có Cố Hồng Quân, nếu Lưu Trường Thanh về thì không hay.
Lý Duy Hà cẩn thận suy nghĩ thì thấy sơ hở trong lời nói của Quách Khải Quốc, vì thế hắn cười nói:
- Tôi cho rằng đồng chí Lưu Trường Thanh rất được. Tôi thấy bây giờ bên khu Khai Phát đang thiếu chủ nhiệm mà. Không biết có nên điều đồng chí Lưu Trường Thanh đến đó không?
Lời này đúng là đá vứt vào nước, mọi người nghe vậy đều nhíu mày. Khu Khai Phát là nơi nào, đó là tương đương cấp trưởng phòng. Không chỉ có vậy, huyện Khai Hà bây giờ đang thời kỳ phát triển, chức chủ nhiệm là vị trí nóng bỏng nên đừng nói là huyện mà ngay cả thành phố cũng đã nhiều lần gọi tới muốn bố trí người của mình.
Chu Lâm nghe vậy liền giật mình. Nếu Lưu Trường Thanh thực sự được điều đến khu Khai Phát làm chủ nhiệm thì quá tốt. Trước đó ả không nghĩ Lưu Trường Thanh có thể giữ chức vụ quan trọng như vậy. Bây giờ thấy Lý Duy Hà có ý đưa Lưu Trường Thanh làm chủ nhiệm, chỉ cần Trịnh Chí Minh đồng ý là xong.
Nhìn Lý Duy Hà đang uống trà, Trịnh Chí Minh thầm chửi trong lòng. Mẹ nó chứ.
Chức chủ nhiệm khu Khai Phát, Trịnh Chí Minh sớm có lựa chọn. Anh rể của hắn cũng là phó thị trưởng thường trực thành phố Hoa Khê Lục Trung Thắng đã nói với hắn để chức đó cho Hác Xán. Hác Xán này cũng có lai lịch lớn, là cháu của phó thị trưởng Hữu Quân. Trịnh Chí Minh căn bản không thể cho Lưu Trường Thanh giữ chức đó.
Cầm lấy điếu thuốc mà Trương Thuận Tường đưa tới, Vương Trạch Vinh châm hút. Hắn không ngờ một chức chủ nhiệm mà có nhiều tranh đấu như vậy. Mặc dù hắn không rõ Hác Xán là thần thánh phương nào nhưng thấy Trịnh Chí Minh nhíu mày như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than trí tuệ chính trị của Lý Duy Hà. Việc này có lẽ đã đánh trúng chỗ hiểm của Trịnh Chí Minh.
Viên Chí Minh thấy vẻ mặt của Bí thư huyện ủy liền vội vàng nói:
- Ban Tổ chức cán bộ đã suy nghĩ đến việc bổ nhiệm đồng chí Lưu Trường Thanh. Bởi vì đồng chí Lưu Trường Thanh vẫn làm việc ở dưới cơ sở, cho nên chúng tôi chuẩn bị đề bạt đồng chí Lưu Trường Thanh giữ chức chánh văn phòng phòng Khoa học kỹ thuật.
Lời này làm cho Chu Lâm sa sầm mặt. Nếu trước đó thì ả vui mừng, nhưng bây giờ thấy chức chủ nhiệm khu Khai Phát sắp rơi vào nhà mình, ả sao có thể để việc này bốc hơi được. Vì thế Chu Lâm liền nhìn Trịnh Chí Minh.
Trịnh Chí Minh liền đau đầu. Đồng ý thì hắn nói với anh rể như thế nào, phó thị trưởng Hác sẽ nghĩ như thế nào về hắn. Không đồng ý con điên Chu Lâm kia cũng không dễ đối phó.
Thấy vẻ mặt của Trịnh Chí Minh, Chu Lâm không khỏi thất vọng.
Lữ Khai Trung liền châm thêm mồi lửa:
- Tôi đồng ý ý kiến của Phó bí thư Lý. Đồng chí Lưu Trường Thanh có thể giữ chức chủ nhiệm khu Khai Phát.
Lời này làm cho Chu Lâm đang thất vọng liền trở nên hưng phấn. Ả biết lực lượng của Trịnh Chí Minh. Bây giờ quan trọng là Trịnh Chí Minh, chỉ cần Trịnh Chí Minh thả lỏng thì việc này sẽ thành.
Trịnh Chí Minh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Xem ra việc này có các ý kiến khác nhau. Tôi thấy hôm nay dừng ở đây để sau rồi bàn.
Nói xong Trịnh Chí Minh đứng dậy:
- Hội nghị hôm nay đến đây là hết.
Nhìn Trịnh Chí Minh rời đi, Lý Duy Hà nói với Chu Lâm:
- Lão Lưu nhà chị được điều về nhất định phải mời khách đó.
Trương Thuận Tường cũng cười nói:
- Có lão Lưu ở khu Khai Phát, tôi cũng dễ dàng hơn nhiều.